Cô nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau chuyện này và dám chống lại cô.
Cô nhất định sẽ khiến kẻ đó chết mà không có chỗ chôn thân!
Đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, bởi vì quá tức giận mà động đến vết thương ở sau lưng, cô đau đến nỗi thở hổn hển.
“Chậc....nhìn xem bị đánh đến đáng thương như vậy.” Một giọng nói hả hê vang lên, cô quay đầu lại thấy Đường Hoan đang dựa vào cửa với một nụ cười trên khuôn mặt: “Chắc là đau lắm nhỉ?”
Cô vừa nói vừa bước vào phòng bệnh và không hề che đậy sự đắc ý ở trong mắt.
Nhìn thấy Đường Hoan, toàn thân Đường Vãn Tình đau đớn một cách dữ dội, đặc biệt khi là nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô. Nếu như không phải bây giờ đang bị thương, cô ta chắc chắn sẽ xé rách mặt của cô ra.
“Tiện nhân, cô đến đây làm gì?” Đường Vãn Tình nghiến răng hỏi với đôi mắt hung ác.
Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ta, nụ cười trên mặt Đường Hoan lại càng rạng rỡ hơn: “Tôi đương nhiên là đến xem trò cười của chị rồi, xem chị hỏi đi, lẽ nào chị thực sự cho rằng tôi đến đây để thăm chị sao? Giữa chúng ta không tốt đến mức có thể chào hỏi lẫn nhau nhỉ?”
“Cô....” Ngực của Đường Vãn Tình không ngừng phập phồng, cô ta chỉ tay vào cô: “Cô....đừng cho rằng bây giờ cô đã thắng, tôi nói cho cô biết Đường Hoan, chỉ cần tôi còn sống một ngày, cô đừng nghĩ đến việc được sống yên.”
“Bây giờ hình như người không được sống yên là chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655692/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.