Chương trước
Chương sau
Đường Hoan được Đoạn Kim Thần giữ trong vòng tay, đôi tay trắng nõn của cô bám vào áo khoác của anh, chiếc áo có giá trị xa xỉ của anh cũng bị cô làm ướt vì khoảng cách quá gần.
“Em....” Bị anh oán giận như vậy, Lương Phỉ Phỉ lại càng khó chịu, cô nhìn chằm chằm vào Đường Hoan đang ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Đường Hoan cũng không sợ hãi mà nhìn lại.
Mặc dù bây giờ cơ thể cô không ổn, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận thua dễ dàng như vậy.
Lương Phỉ Phỉ vốn đã tức giận khi bị Đoạn Kim Thần mắng như vậy, bây giờ nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Đường Hoan, cô lại càng cảm thấy căm ghét hơn.
Vì Đường Hoan, Đoạn Kim Thần đã mắng cô rất nhiều lần, ngay cả bây giờ, anh còn mắng cô trước mặt cô ta, làm sao cô có thể nuốt trôi cục tức này?
“Anh bảo em về đi!” Đoạn Kim Thần không đợi Lương Phỉ Phỉ nói xong, giọng nói ầm ầm đã phát ra từ đôi môi mỏng của anh.
Mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn vào khuôn mặt u ám của Đoạn Kim Thần, cuối cùng Lương Phỉ Phỉ quay người bỏ đi.
Sau khi thấy Lương Phỉ Phỉ rời đi, cuối cùng Đường Hoan cũng không thể chống đỡ nổi, cô nhắm mắt lại và ngất đi trong vòng tay của Đoạn Kim Thần.
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cô mở mắt ra là một khung cảnh trắng xóa, còn có cả mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí.
Cô đã quá quen thuộc với mùi này. Kể từ khi bà vào bệnh viện, cô luôn ghét phải ngửi mùi này, cho nên không cần đoán cũng biết lúc này cô đang ở trong bệnh viện.
Toàn thân cô đau nhức, cổ họng có chút khô rát, cô đang định ngồi dậy khỏi giường thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, anh đứng ngược sáng, nên cô chỉ nhìn thấy lưng của anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Đường Hoan lập tức nhớ ra chuyện của bà ngoại, cô cố gắng ngồi dậy, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng: “Đoạn Kim Thần, em cầu xin anh cứu bà ngoại em có được không? Bệnh tình của bà không thể bị trì hoãn thêm nữa, cho dù anh muốn em làm gì em cũng làm.”
Giọng nói lo lắng của cô tràn ngập sự hoảng loạn và run rẩy, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Rõ ràng đó là một thái độ cầu xin, nhưng cô vẫn kiêu ngạo.
Người đàn ông quay lại, đôi mắt sắc bén rơi trên người cô, anh từng bước tiến lại gần cô và nói: “Cho dù làm gì cũng được sao?”
“Đúng vậy!” Cô gật đầu mạnh mẽ và nhìn thẳng vào anh: “Chỉ cần anh cứu bà ngoại em.”
Đôi môi mỏng của anh cong lên tạo thành một đường cung tuyệt đẹp, khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần cô: “Anh muốn em cắt đứt liên lạc với Giang Chi Thịnh.”
Biểu cảm trên mặt cô trở nên cứng đờ, Đường Hoan ngước mắt lên nhìn anh với vẻ sững sờ: “Không thể nào!”
Giang Chi Thịnh là bạn tốt của cô, hơn nữa anh còn giúp đỡ cô nhiều như vậy, sao cô có thể cắt đứt liên lạc với anh được?
Điều quan trọng nhất là cô vẫn còn nợ anh rất nhiều ân huệ. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Tại sao anh không tin giữa em và anh ấy không có quan hệ gì chứ?’ Đường Hoan tức giận nói: “Bọn em là bạn tốt của nhau, hoàn toàn không như những gì anh nghĩ.”
Đoạn Kim Thần hoàn toàn không nghe lọt tai những gì cô nói, anh nói với giọng điệu chế nhạo: “Đây là thành ý của em sao?”
Đường Hoan mím chặt môi và nhìn anh, cô nhất thời không nói nên lời, tấm ga trải giường bên dưới bị cô bóp chặt đến nhăn nhúm.
Hóa ra anh nghĩ trăm phương ngàn kế lâu như vậy, muốn cô cầu xin anh chằng qua là vì muốn cô đồng ý cắt đứt liên lạc với Giang Chi Thịnh, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Rõ ràng cô không làm gì có lỗi với anh.
Dường như đã sớm biết cô sẽ trả lời như vậy, Đoạn Kim Thần cũng không lo lắng mà ngồi xuống ghế sofa một cách bình tĩnh: “Em hãy suy nghĩ kỹ đi, thứ anh có là thời gian, nhưng không biết bà ngoại em có đợi được hay không.”
Giọng nói điềm tĩnh của anh như thể anh đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến anh.
Nhưng giọng điệu điềm tĩnh như vậy ngược lại khiến Đường Hoan cực kỳ tức giận.
Sao anh có thể tàn nhẫn và máu lạnh như vậy?
Cô kìm nén nỗi đau trong lòng và nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: “Anh từng nói sẽ giúp em cứu bà ngoại! Anh đừng quên tại sao chúng ta lại kết hôn.”
Bọn họ vốn là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ban đầu anh cũng đã đồng ý cứu bà ngoại, nhưng hiện tại thì sao? Nói một đằng làm một nẻo đúng không?
“Đúng vậy.” Đoạn Kim Thần trả lời một cách thờ ơ: “Nhưng....dường như em đã quên ban đầu anh hứa với em là giúp em trả thù, giúp em đối phó với Đường Vãn Tình.”
“......”
Đường Hoan gần như cắn vụn một chiếc răng của mình, đúng vậy, làm sao cô có thể quên rằng ban đầu đồng ý kết hôn với anh là vì Lê Mỹ Mỹ cho người cưỡng hiếp cô?
Vì trả thù, cô hoàn toàn không quan tâm, mà quan hệ giữa hai người họ lúc đó cũng không cứng nhắc như bây giờ, lúc đó anh trả phí điều trị cho bà một cách tự nhiên, nhưng bây giờ....
Móng tay đâm sâu vào da thịt, cô căm ghét sự bất lực của bản thân.
Đều trách bản thân quá yếu đuối, cho nên mới không thể bảo vệ được những người thân yêu nhất của mình.
Một cảm giác bất lực nhấn chìm cô, cô nhắm mắt lại và mở ra một lần nữa, đôi mắt trong veo, trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời.
Cô hít một hơi thật sâu và bất lực nói: “Có phải chỉ cần em đồng ý với anh cắt đứt liên lạc với Giang Chi Thịnh, anh sẽ cứu bà ngoại em?”
Mặc dù cô cảm thấy áy náy với Giang Chi Thịnh, nhưng để cứu bà ngoại, cô không thể không đồng ý với yêu cầu của anh.
Bệnh tình của bà kéo dài thêm phút nào sẽ nguy hiểm phút đấy.
“Đương nhiên.” Đạt được mục đích, Đoạn Kim Thần cũng không làm khó cô nữa: “Anh nói được làm được, đừng quên những gì em đã hứa với anh, những người phản bội anh, sẽ có kết cục rất thảm hại.”
Đường Hoan không có tâm trạng đôi co với anh: “Vậy bây giờ anh có thể cứu bà ngoại em được chưa? Bác sĩ nói rằng các tế bào ung thư của bà đã bắt đầu lan rộng và không thể trì hoãn."
Nghĩ đến đây, giọng cô có chút nghẹn lại, trong mắt toàn là sự chua chát.
Cô thực sự sợ rằng bà ngoại không thể vượt qua được, nếu như thực sự chỉ sót lại một mình cô, cô nên làm thế nào đây?
“Ừm.” Người đàn ông khẽ gật đầu và rút điện thoại từ trong túi ra: “Kiều trì, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Hai từ Kiều Trì khiến cho đôi mắt Đường Hoan sáng lên, cô nhìn chằm chằm vào anh.
Một giọng nói trêu chọc phát ra từ đầu dây bên kia: “Tôi vừa xuống máy bay và chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, có chuyện gì vậy? Muốn hẹn tôi đi uống à, tôi không có thời gian đâu.”
“Cậu hãy lập tức đến bệnh viện thành phố một chuyến.”
Sau khi nói xong, anh không quan tâm người ở đầu dây bên kia có muốn nói gì hay không mà trực tiếp cúp máy.
Đường Hoan lo lắng nhìn anh: “Thế nào rồi, bác sĩ Kiều có đồng ý không?”
Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô và tự tin nói: “Em nghi ngờ khả năng của anh sao?”
Khi anh mở miệng, không có chuyện gì là không làm được.
Đường Hoan nghĩ cũng phải, cô lập tức cảm thấy những lo lắng của mình là không cần thiết, một người đàn ông giống như anh làm gì có chuyện gì là không làm được? Nếu như anh đã chịu giúp cô, vậy cô chắc chắn có thể cứu bà ngoại rồi.
Một tiếng sau, Kiều Trì xuất hiện trước mặt bọn họ với vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy Đoạn Kim Thần, Kiều Trì liền trút hết sự bất mãn của mình: “Mệt chết tôi mất, cậu gọi tôi đến đây gấp như vậy để làm gì? Cậu không biết tôi mới xuống máy bay sao? Tôi suýt chút nữa là không dậy được rồi.”
Khi Đường Hoan nhìn thấy anh ta, vẻ mặt cô tràn đầy sự hoài nghi. Không phải một chuyên gia có thẩm quyền chẳng phải nên là tóc bạc trắng, đeo kính và có dáng vẻ tri thức sao?
Tại sao lại trẻ như vậy? Trông anh ta cũng xấp xỉ tuổi của Đoạn Kim Thần thôi.
Hơn nữa, dường như mối quan hệ giữa họ không hề bình thường, nhưng bây giờ không phải là lúc cô nghĩ về những điều này, điều quan trọng nhất là bảo anh ta chữa bệnh cho bà ngoại.
Đoạn Kim Thần không quan tâm đến sự phàn nàn của anh ta mà nhìn Đường Hoan ở bên cạnh và giới thiệu: “Cô ấy là vợ tôi.”
Đôi mắt của Kiều Trì rơi trên khuôn mặt của Đường Hoan, đôi mắt đảo lên đảo xuống đánh giá cô.
Mặc dù cô không dám tin chuyên gia có thẩm quyền lại trẻ như vậy, nhưng Đường Hoan không nghi ngờ thực lực của anh ta. Cô bước tới và nói một cách khẩn cầu: “Bác sĩ Kiều, anh có thể gặp bà ngoại của tôi không? Hiện tại tình hình sức khỏe của bà rất không tốt, các tế bào ung thư đã bắt đầu lan rộng rồi.”
Đường Hoan nhìn anh ta, giống như nhìn một cọng rơm cứu mạng.
Đoạn Kim Thần không muốn nhìn thấy dáng vẻ khép nép của cô như vậy, anh cau mày và kéo Kiều Trì đi về phía văn phòng của trưởng khoa.
“Này....” Kiều Trì bị anh kéo như vậy không thể không đi theo: “Tôi còn chưa nói gì với cô ấy mà, cậu vội vàng kéo tôi đi đâu vậy?”
Đoạn Kim Thần không trả lời anh ta mà đi thẳng đến văn phòng của trưởng khoa và yêu cầu trưởng khoa chuyển tất cả hồ sơ bệnh án của bà ngoại cho Kiều Trì xem.
Ngay khi bước vào trạng thái làm việc, Kiều Trì lập tức tháo bỏ dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, càng nhìn xuống, sắc mặt anh ta càng trở nên nghiêm trọng.
Đường Hoan đứng ở một bên nhìn anh ta xem hết hồ sơ bệnh án của bà, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
Sau khi họ xuất hiện, trưởng khoa không dám nói gì, đặc biệt là nhìn thấy Đoạn Kim Thần ở đó, trên trán liên tục đổ mồ hôi.
Ban đầu ông ta đang nghiên cứu trường hợp của bà ngoại, nhưng họ đột nhiên xuất hiện và lấy ra tất cả hồ sơ bệnh án của bà ngoại Đường Hoan.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Kiều Trì: “Bác sĩ Kiều, tình trạng hiện tại của bệnh nhân không lý tưởng cho lắm, cậu hãy đến phòng khám quan sát một chút và nhanh chóng quyết định thời gian phẫu thuật. Bệnh nhân không thể trì hoãn nữa, bây giờ các tế bào ung thư đang lan rộng rồi.”
Dù sao Kiều Trì cũng là chuyên gia về ung thư. Có cậu ta ở đây, tình trạng của bà ngoại Đường Hoan chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt, như vậy ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đoạn Kim Thần cũng có cổ phần trong bệnh viện này, anh luôn thúc ép họ đưa ra một phương án điều trị hoàn chỉnh để cứu bà ngoại của Đường Hoan.
Vì lý do này, ông không biết mình đã chịu bao nhiêu áp lực, bây giờ Kiều Trì đã trở lại, có thể nói rằng anh ta đã gián tiếp cứu ông một mạng.
Sau khi Kiều Trì nghe điều này, anh ta ngước lên và nhìn thẳng vào trưởng khoa: “Hiện giờ bệnh nhân ở đâu? Hãy lập tức đưa tôi qua đó kiểm tra toàn thân cho bà ấy, sau đó sắp xếp một cuộc phẫu thuật vào sáng ngày mai.”
“Vâng.” Trưởng khoa nghe vậy lập tức gật đầu và dẫn họ ra ngoài.
Đường Hoan đi bên cạnh Đoạn Kim Thần nghe thấy Kiều Trì nói như vậy, trong lòng dấy lên hy vọng.
Đường Hoan lo lắng đi theo họ suốt dọc đường và đợi bà làm xong tất cả các loại kiểm tra.
Sau khi Kiều Trì nhận được báo cáo phân tích vật lý chi tiết về sức khỏe của bà, thời gian phẫu thuật được ấn định vào lúc 8h sáng hôm sau.
Bởi vì sáng hôm sau bà ngoại phải phẫu thuật, cho nên Đường Hoan không về biệt thự mà trực tiếp ở lại bệnh viện.
Tám giờ sáng hôm sau, bà ngoại được đẩy vào phòng mổ đúng giờ.
Nửa giờ sau khi bà ngoại vào phòng phẫu thuật, Đoạn Kim Thần vội vã chạy đến, anh vừa vào liền nhìn thấy Đường Hoan đang đi đi lại lại ở hành lang một cách lo lắng.
Anh bước về phía trước với đôi chân dài, chỉ mấy bước đã đến bên cạnh người phụ nữ, anh kéo cô ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống đợi đi.”
Đường Hoan vốn đang lo lắng và bồn chồn bỗng cảm thấy bình tĩnh lại khi nghe thấy giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ của người đàn ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.