Đường Hoan được Đoạn Kim Thần giữ trong vòng tay, đôi tay trắng nõn của cô bám vào áo khoác của anh, chiếc áo có giá trị xa xỉ của anh cũng bị cô làm ướt vì khoảng cách quá gần.
“Em....” Bị anh oán giận như vậy, Lương Phỉ Phỉ lại càng khó chịu, cô nhìn chằm chằm vào Đường Hoan đang ở trong vòng tay của Đoạn Kim Thần.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Đường Hoan cũng không sợ hãi mà nhìn lại.
Mặc dù bây giờ cơ thể cô không ổn, nhưng cô sẽ không bao giờ nhận thua dễ dàng như vậy.
Lương Phỉ Phỉ vốn đã tức giận khi bị Đoạn Kim Thần mắng như vậy, bây giờ nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Đường Hoan, cô lại càng cảm thấy căm ghét hơn.
Vì Đường Hoan, Đoạn Kim Thần đã mắng cô rất nhiều lần, ngay cả bây giờ, anh còn mắng cô trước mặt cô ta, làm sao cô có thể nuốt trôi cục tức này?
“Anh bảo em về đi!” Đoạn Kim Thần không đợi Lương Phỉ Phỉ nói xong, giọng nói ầm ầm đã phát ra từ đôi môi mỏng của anh.
Mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn vào khuôn mặt u ám của Đoạn Kim Thần, cuối cùng Lương Phỉ Phỉ quay người bỏ đi.
Sau khi thấy Lương Phỉ Phỉ rời đi, cuối cùng Đường Hoan cũng không thể chống đỡ nổi, cô nhắm mắt lại và ngất đi trong vòng tay của Đoạn Kim Thần.
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cô mở mắt ra là một khung cảnh trắng xóa, còn có cả mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí.
Cô đã quá quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655689/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.