Chương trước
Chương sau
Cô hừ lạnh và phớt lờ sự tức giận của anh.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại, anh lôi ra một xấp ảnh từ trong túi mà ném chúng lên bàn trà.
Nhìn vào mấy bức ảnh trên bàn, đôi đồng tử của cô co rúm lại, nội dung của bức ảnh tình cờ là cảnh Giang Chi Thịnh ôm cô và hôn lên trán cô một cách dịu dàng.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh: “Anh cho người theo dõi tôi sao?”
Lửa giận trong lòng dâng lên, cô không ngờ Đoạn Kim Thần thậm chí còn không dành cho cô một sự tin tưởng cơ bản nhất, bây giờ ngay cả ra ngoài cũng cho người theo dõi cô.
Đoạn Kim Thần không hề giải thích, anh bước lên trước và nắm chặt tay cô: “Em thật dũng cảm, lại có thể hẹn hò với người đàn ông khác ở sau lưng tôi.”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt u ám như vậy của anh, Đường Hoan sợ hãi lắc đầu: “Tôi không.....”
“A....” Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh kéo một cách thô lỗ: “Em cho rằng tôi mù rồi sao?”
Ngón tay chỉ về phía bức ảnh, nhưng mắt lại nhìn cô, cô muốn rút tay lại: “Tôi nói không có là không có, anh không tin thì thôi.”
Những chuyện mà anh đã nhận định, cho dù giải thích anh cũng không tin. Với tính cách của anh, e là lời giải thích của cô chỉ là sự che đậy.
Trong lòng vốn đã tức giận, bây giờ thái độ của cô lại giống như một ngòi nổ, khiến cơn giận trong lòng anh bùng phát, anh không nói không rằng mà kéo cô lên lầu.
Cô kinh hãi trước những hành động bất ngờ của anh, cô bám chạt vào tay vịn cầu thang và không muốn lên trên: “Đoạn Kim Thần, anh muốn làm gì? Bỏ tay ra!”
Tuy nhiên người đàn ông lúc này đã bị cơn giận thiêu rụi hết lý trí, làm sao có thể nghe lọt tai những gì mà cô nói, anh kéo mạnh khiến tay cô đau nhói, cô chỉ có thể loạng choạng đi theo sau.
Trên tay truyền đến một cảm giác đau đến tê dại, cô còn chưa kịp phản ứng lại cả cơ thể đã chịu một lực và toàn bộ cơ thể mất thăng bằng ngã về sau.
Chiếc giường lớn mềm mại khiến cô bật ngược lại, mặc dù trên người không có cảm giác đau đớn, nhưng cô vẫn cảm thấy choáng váng. Cơ thể cao lớn của người đàn ông đè xuống, thậm chí còn không cho cô chút cơ hội phải ứng nào.
Hình ảnh kéo dài cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Lúc này, anh chỉ muốn chiếm lấy cô, để cô biết rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai.
Đường Hoan không ngừng đẩy anh ra và nguyền rủa: “Đoạn Kim Thần, anh buông tôi ra, anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Anh nói chuyện với người phụ nữ khác ở trước mặt tôi, tôi không hề nói gì, bây giờ chỉ dựa vào một bức ảnh mà muốn đổ lỗi cho tôi sao?”
Dựa vào đâu mà anh có thể ngang nhiên thân mật với người phụ nữ khác ở trước mặt cô, còn cô lại không thể nói gì. Bây giờ cô chỉ ra ngoài uống trà và trò chuyện với Giang Chi Thịnh và chỉ dựa vào một bức ảnh, liền cho rằng cô đã đi quá giới hạn?
Trái tim cô đau nhói, tận sâu trong đôi mắt là một nỗi đau không chút nào che giấu. Người đàn ông phớt lờ sự giãy dụa của cô, anh xé chiếc sơ mi trên người cô ra: “Tôi muốn em hiểu rõ rốt cuộc em là người phụ nữ của ai!”
“Xoẹt” một tiếng, cùng với câu nói của anh, tấm vải trên người cô biến thành những mảnh vụn, vẽ thành một vòng cũng tuyệt đẹp trên không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Làn ra trắng nõn lộ ra, đôi mắt Đường Hoan lóe lên một tia sợ hãi, cô càng giãy dụa ác liệt hơn: “Đoạn Kim Thần, đừng để tôi hận anh!”
Đoạn Kim Thần giống như một con sư tử mất hết lý trí, anh giữ hai tay cô ở trên đầu, làn da của hai người cọ vào nhau, đôi môi đỏ của cô không ngừng run rẩy, cô còn chưa kịp lên tiếng, một cơn đau ập đến từ bên dưới, người đàn ông hung hăng xuyên qua người cô: “Nếu như đã hận, vậy hãy hận đến cùng đi!”
Giọng nói tàn nhẫn xuyên qua trái tim cô, lúc này trái tim cô đau đớn đến mức không cách nào thoát ra được, nước mắt giống như một cái vòi nước được mở van không ngừng chảy xuống, làm ướt hết gối.
Cô cắn chặt đôi môi tái nhợt của mình, không cho phép mình phát ra âm thanh, Đoạn Kim Thần dùng nhiều loại tư thế để làm nhục cô, không ngừng giày vò cô, Đường Hoan phải chịu hết đả kích này đến đả kích khác.
Tấm ga trải giường bên dưới bị cô siết chặt đến nhăn nhúm, cô nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng, giống như một con rối bị hút mất linh hồn.
Cô không biết Đoạn Kim Thần đã làm bao lâu, cô chỉ biết khi mình tỉnh lại, anh vẫn đang tiếp tục, cơ thể cô sớm đã kiệt sức, nhưng tâm trí cô lại rất rõ ràng.
Cô không biết đêm đó đã trôi qua như thế nào, Đoạn Kim Thần phớt lờ tiếng khóc của cô và vẫn làm đến cuối cùng.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn hình bóng của người đàn ông đó.
Sự đau đớn và tuyệt vọng không ngừng ăn mòn trái tim cô, cô nhắm mắt lại một cách cay đắng, lúc này, cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Đoạn Kim Thần bước ra khỏi phòng tắm với tinh thần sảng khoái, anh bước đến bên cô và đặt lên trán cô một nụ hôn: “Chào buổi sáng.”
Đường Hoan không muốn nhìn thấy anh một chút nào, cô nhắm mắt và giả vờ ngủ.
“Không cần giả vờ đâu, anh biết là em tỉnh rồi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, trong lời nói không có sự vui vẻ hay tức giận: “Nếu như em không chịu dậy, anh sẽ không ngại dùng cách của anh để gọi em đâu.”
Trong giọng nói của anh ẩn chứa một ám thị, Đường Hoan giật mình, cô không dám giả vờ ngủ nữa và mở mắt một cách thù hằn.
Trong mắt cô mang theo một sự chán ghét rõ ràng, cô lật chăn ra và nhanh chóng chạy vào phòng tắm đóng cửa lại “đùng” một tiếng, cách ly tầm nhìn của anh.
Nhìn vào những vết bầm tím ở trong gương, cô tức đến nghiến răng, bên ngoài phòng tắm truyền đến giọng nói bá đạo của Đoạn Kim Thần: “Hai mươi phút sau nếu không xuống ăn sáng, hãy tự gánh hậu quả.”
“Anh...”
Đường Hoan đang định phản kháng thì bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.
Tất cả những lời chưa nói ra bị nghẹn lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trái tim cô đau nhói, tay cô ôm chặt nơi trái tim, cố gắng khiến nó bớt đau, nhưng cơn đau đó như một cái bóng và không hề trở nên tốt hơn.
Mặc dù trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô không dám quên những gì anh nói. Sau khi vệ sinh xong cô xuống lầu, vừa bước vào phòng ăn cô liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đã ngồi ở ghế đầu với vẻ trầm tĩnh.
Mắt cô hơi mờ đi, cô đi đến và ngồi xuống, dì Đồng lập tức đưa cho cô bữa sáng: “Phu nhân, mời dùng bữa.”
Chuyện xảy ra đêm qua, Dì Đồng có nghe thấy tiếng động, mặc dù trong lòng có chút xót xa, nhưng dì chỉ là một người làm, lời nói của dì không có trọng lượng, cho dù dì đi cũng không giúp được gì.
Dì khẽ thở dài và cung kính đứng sang một bên.
Từ khi xuất hiện trong phòng ăn, cô thậm chí còn không thèm nhìn Đoạn Kim Thần, mà chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống ăn sáng, như thể anh là người vô hình.
Anh lấy khăn giấy và lau miệng một cách tao nhã: “Sau này cách xa anh ta một chút, nếu như làm tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Đoạn, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Anh lạnh lùng để lại câu này rồi quay người rời đi, Đường Hoan ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào lưng anh, bàn tay đang cầm chiếc thìa không ngừng siết chặt lại.
Sau khi anh đi, dì Đồng bước đến bên cạnh Đường Hoan và vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi cô: “Phu nhân....”
Đường Hoan hít một hơi thật sâu và lắc đầu nói: “Dì Đồng, tôi không sao.”
Dì Đồng gật đầu, sau đó lại lên tiếng: “Phu nhân, tôi biết cô không phải là người như vậy, chỉ là cậu chủ quá để ý đến cô nên mới.....”
“Tôi biết rồi, dì Đồng, dì xuống trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Dì Đồng vẫn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
Sau khi dì Đồng rời đi, Đường Hoan bỏ chiếc thìa xuống và mỉm cười cay đắng.
Nếu như thực sự quan tâm đến cô, sao có thể không nghe cô giải thích, nếu như quan tâm, sao có thể làm ra những chuyện còn không bằng cầm thú như vậy?
Tận sâu trong đôi mắt cô có một nỗi đau không thể xóa nhòa, cô nhìn vào một bàn đầy thức ăn, nhưng lại không muốn ăn.
Một vị khách hiếm hoi đã đến nhà họ Đoạn vào buổi sáng.
“Bác gái, đây là nhân sâm mà cháu đặc biệt mang từ nước ngoài về, chiếc vòng cổ ngọc trai này trong rất hợp với bác, nên cháu đã mua nó, bác xem có thích không?”
Cô lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi và đặt nó trước mặt Đan Chi Linh.
Đan Chi Linh liếc nhìn, mặt mày rạng rỡ: “Cháu đến thôi, còn mang quà cáp làm gì? Đều là người trong nhà mà.”
Sau khi hai người nói về mấy chuyện thường ngày, Lương Phỉ Phỉ đột nhiên khẽ thở dài: “Bác gái, một số chuyện cháu đã giấu trong lòng từ lâu, cháu cũng không biết có nên nói ra hay không.”
“Đứa trẻ này, có gì thì cháu cứ nói, sao phải ấp a ấp úng như vậy?” Đan Chi Linh cười nhẹ và vỗ tay cô: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Lương Phỉ Phỉ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Người ngoài cuộc như cháu cũng không tiện xen vào chuyện của nhà họ Đoạn, chỉ là cháu cảm thấy không đáng thay cho anh Kim Thần.”
Đan Chi Linh khẽ cau mày nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cháu cứ nói thẳng ra đi!”
Lương Phỉ Phỉ cười thầm trong lòng, cô nói ra chuyện Đường Hoan giả bệnh, thậm chí còn thêm dầu vào lửa, nói những điều không hay về cô.
Đan Chi Linh vốn đã không thích Đường Hoan. Bây giờ khi nghe cô ta nói như vậy, lại càng phản cảm với Đường Hoan, bà đập bàn và nói: “Bác biết ngay là người phụ nữ đó thèm muốn tài sản của nhà họ Đoạn mà, mấy người thuộc mấy gia đình thấp hèn như vậy sao có thể xứng với nhà họ Đoạn chúng ta cơ chứ!”
“Bác gái.” Lương Phỉ Phỉ giả vờ quan tâm sau lưng bà và cố ý nói: “Bác gái, bác đừng tức giận, người phụ nữ đó bây giờ đã khiến anh Kim Thần thần hồn điên đảo, cháu cảm thấy cũng không phải là không có cách nào để đối phó với người phụ nữ đó.”
Đan Chi Linh nghe vậy liền lên tiếng: “Cháu có cách gì sao?”
Đôi môi đỏ mọng của Lương Phỉ Phỉ cong lên thành một nụ cười đắc ý, cô ghé sát vào tai bà thì thầm một lúc, Đan Chi Linh liên tục gật đầu.
“Cháu có chắc chắn là được không?” Sau khi nghe xong phương pháp của cô, đôi mắt của Đan Chi Linh lộ ra một sự lo lắng.
Lương Phỉ Phỉ khẽ cười: “Tuyệt đối có thể, bà ngoại chính là giới hạn của cô ta, nếu như cô ta biết bà ngoại ở trong tay chúng tam cô ta chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của bác, bây giờ chỉ có bác mới cứu được anh Kim Thần, bác không nghĩ sau này thực sự để hai người phụ nữ đó làm chủ nhà họ Đoạn đấy chứ!”
Bà khẽ cau mày, cảm thấy Lương Phỉ Phỉ sẽ không nói dối mình: “Cháu nói đúng, bác tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn hai con hồ ly tinh kia làm hại nhà họ Đoạn.”
Mục đích đã đạt được, đôi môi đỏ của Lương Phỉ Phỉ vẽ lên một vòng cung tuyệt đẹp, trong lòng vui như nở hoa.
Mặt trời rạng rỡ, những tia nắng ấm áp xuyên qua tán lá chiếu xuống, Đường Hoan đi dạo một vòng ở sân sau, khi cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên.
Id người gọi là một số lạ, Đường Hoan khẽ cau mày, sau đó bắt máy: “Alo, xin chào.”
Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói sắc bén vang lên: “Đường Hoan, tôi không ngờ tâm cơ của cô lại sâu sắc như vậy, không có bệnh lại giả bệnh, cô cho rằng nhà họ Đoạn chúng tôi đều dễ che mắt như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, bà ngoại cô hiện giờ đang ở trong tay tôi, nếu như cô muốn gặp bà ta, vậy cô hãy chuyển đến sống với chúng tôi.”
“Mẹ nói cái gì?” Trái tim cô hơi thắt lại, giọng cô cao lên vài phần: “Tại sao mẹ lại bắt bà ngoại con, mẹ dựa vào đâu mà làm như vậy?”
Bà ngoại là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nếu như bà xảy ra chuyện gì, cô không biết mình có thể sống tiếp hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.