Chương trước
Chương sau
Anh Kim Thần? Đường Hoan còn chưa kịp nghĩ xong liền nhìn thấy cánh tay người phụ nữ khoác lên cánh tay anh một cách tự nhiên, đôi mắt cô tối sầm lại.
Cô không hề quen biết người phụ nữ trước mặt này, lần trước anh đột nhiên chạy mất khỏi đám cưới, lẽ nào là vì người phụ nữ đang đứng trước mặt này sao?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Đường Hoan cảm thấy hơi đau nhói, nhưng trên mặt lại giả vờ không quan tâm.
Đoạn Kim Thần cau mày, anh muốn rút tay ra, nhưng khi liếc nhìn Đường Hoan anh lại để mặc cho cô ta nắm lấy.
“Chú Lương, đã lâu không gặp.” Đoạn Kim Thần chào hỏi người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Đúng vậy, chúng ta đã không gặp nhau kể từ sau hôn lễ của cháu, hôm nay Phỉ Phỉ về nước, nên ta đưa nó đến đây tham gia.”
“Đúng vậy, anh Kim Thần....”
Khi Lương Phỉ Phỉ còn muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên âm nhạc du dương vang lên, bữa tiệc khiêu vũ bắt đầu rồi.
Mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Lương Phỉ Phỉ, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt kiên nhẫn của Đoạn Kim Thần, lúc này trong lòng họ liền phỏng đoán quan hệ giữa hai người là gì.
Trong lòng Đường Hoan lại càng khó chịu, thân là vợ anh, vậy mà chỉ có thể mở to hai mắt nhìn người phụ nữ khác làm nũng với chồng mình ngay trước mặt mình.
Nhìn hai người chầm chậm bước vào sàn nhảy, Lương Phỉ Phỉ một thân thuần khiết trong bộ lễ phục, đoan trang, xinh đẹp và phóng khoáng. Đoạn Kim Thần với bộ vest đen, khí chất phi thường, nơi mà họ đi qua đều là phong cảnh.
Cảnh tượng này đâm sâu vào mắt cô khiến cô đau nhói, hai cánh tay buông xuống bỗng nắm chặt thành nắm đấm.
“Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
“Đúng vậy, người phụ nữ đó là ai vậy? Không phải Tổng giám đốc của chúng ta đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại không dẫn phu nhân đến đây?”
“Ai biết được? Nghe nói hôm Tổng giám đốc kết hôn, anh ta đã bỏ lại cô dâu ở hội trường.”
“Không phải chứ?”
“Cô không biết sao? Không phải chuyện này đã lên báo rồi sao, vậy mà cô lại không xem.”
“Vậy không phải là cô gái trước mặt này chứ?”
“Ai biết được? Có lẽ là vậy.”
Đường Hoan lắng nghe những lời xì xào của mấy đồng nghiệp nữ trong công ty, trong lòng càng đau đớn hơn, cô theo dõi hai người đang khiêu vũ trên sân khấu, làm thế nào cũng không thể rời mắt khỏi họ.
Giang Chi Thịnh nhìn thấy Đường Hoan khó chịu, anh đưa tay ra và khẽ gập người xuống: “Người phụ nữ xinh đẹp và hào phóng này, tôi có thể vinh sự mời cô nhảy không?”
Giọng nói của Giang Chi Thịnh kéo Đường Hoan ra khỏi những suy nghĩ trong đầu, cô nhìn xuống, liền thấy một bàn tay mảnh khảnh trước mặt, cô khẽ cười và đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Đoạn Kim Thần có thể khiêu vũ với người khác, vậy thì cô cũng có thể.
Trên sân khấu, đôi mắt Đoạn Kim Thần hơi tối lại, anh nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Đường Hoan đặt vào tay Giang Chi Thịnh, trong lòng càng giận dữ hơn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lương Phỉ Phỉ nhìn vào người đàn ông đẹp trai như một vị thần ở trước mặt, trong mắt có một sự mê đắm, nhưng hễ nghĩ đến việc anh đã kết hôn, lòng cô lại đau nhói.
Người đàn ông này, cô đã thích anh từ nhỏ cho đến lớn, ngay cả trong mơ cô cũng muốn gả cho anh, nhưng không ngờ.....
“Anh Kim Thần, anh có thấy vui khi em trở về không?” Lương Phỉ Phỉ nén xuống nỗi cay đắng trong lòng và nở nụ cười.
“Ừ.” Đoạn Kim Thần khẽ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người đang nhảy phía bên kia.
Nghe thấy câu trả lời lạnh nhạt của anh, khuôn mặt Lương Phỉ Phỉ cứng nhắc lại, cô cố ý tỏ ra không vui: “Anh Kim Thần, anh có thể nhiệt tình nhảy với em được không? Em thấy anh không hề vui vẻ khi em trở về.”
Cảm thấy đôi mắt của Đường Hoan quét qua chỗ mình, Đoạn Kim Thần khẽ cong môi: “Rất vui.”
Cách đó không xa, Đường Hoan nhìn thấy cảnh hai người đang rất vui vẻ, trong lòng liền bắt đầu mắng chửi Đoạn Kim Thần.
Luôn miệng nói cô lả lơi ong bướm, không phải anh cũng như vậy sao, tình cảm ở khắp mọi nơi, đã kết hôn rồi mà vẫn thân mật với người phụ nữ khác.
“Hoan Hoan, hôm nào gọi thêm Vưu Phi, chúng ta cùng nhau đi chơi.” Giang Chi Thịnh nói với nụ cười trên mặt.
“Hoan Hoan?” Đợi một lúc lâu không thấy Đường Hoan trả lời, anh cúi đầu xuống liền nhìn thấy dáng vẻ hồn vía trên mây của cô, mắt anh khẽ tối lại, nhìn theo hướng của cô, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Anh thực sự đã trở về muộn rồi sao?
Không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô, Giang Chi Thịnh đột nhiên nhảy nhanh hơn, anh giữ chặt cô rồi nói với Đoạn Kim Thần: “Đoạn Kim Thần.”
Đường Hoan xoay một vòng, khi cô ngẩng đầu lên, liền phát hiện bạn nhảy đã được thay thế bởi Đoạn Kim Thần, nhất thời, tim cô bị rơi mất vài nhịp.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan nhất thời hốt hoảng, suýt chút nữa thì nhảy sai nhịp.
“Sao vậy? Đổi thành anh, em không vui như vậy sao?” Đoạn Kim Thần cúi đầu xuống, giọng nói đặc biệt vang lên bên tai cô.
Đường Hoan khẽ rùng mình: “Em thấy là anh không vui mới đúng? Cản trở anh với người trong lòng khiêu vũ rồi.”
Nghe giọng nói chua chát của chính mình, Đường Hoan sững sờ, sao cô lại có cái dáng vẻ ghen tuông này?
Khóe môi Đoạn Kim Thần khẽ cong lên, lửa giận trong lòng dường như đã vơi đi một nửa: “Em đang ghen sao?”
“Em không có.” Đường Hoan phủ nhận, trên mặt thoáng chút không tự nhiên.
“Vậy sao?” Anh khẽ duỗi tay ra, Đường Hoan xoay một vòng, sau đó liền bị Đoạn Kim Thần giữ chặt lấy eo, hai người họ dính sát vào nhau: “Muốn tìm đàn ông, em cũng chỉ có thể tìm anh, vợ à.”
“Vậy sao anh lại tìm người phụ nữ khác?” Đường Hoan không vui nói, ánh mắt liếc qua Lương Phỉ Phỉ đang khiêu vũ với Giang Chi Thịnh.
Lương Phỉ Phỉ nhìn Giang Chi Thịnh ở trước mặt với nụ cường miễn cưỡng: “Anh Giang, tôi không hề muốn khiêu vũ với anh.”
Cô khó khăn lắm mới có cơ hội khiêu vũ với Đoạn Kim Thần, không ngờ lại bị đổi bạn nhảy, sao cô có thể không tức giận chứ?
“Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn khiêu vũ với cô Lương.” Nói xong, hai người từ rừ rời khỏi sàn nhảy.
“Anh cảnh cáo em, tránh xa Giang Chi Thịnh một chút.” Rõ ràng là nói dịu dàng như vậy, nhưng lại khiến Đường Hoan toàn thân cứng đờ.
Lời cảnh cáo trong câu nói, làm sao cô có thể không nghe thấy, nhưng với tính cách không chịu khuất phục, Đường Hoan phản kích lại: “Vậy anh Đoạn thì sao? Trước khi nói em, anh có phải cũng nên chú ý đến hành vi của mình? Anh đừng quên mình là người đã có vợ.”
“Haha....” Đoạn Kim Thần nhếch môi: “Chuyện của anh không đến lượt em quản lý.”
Nói xong, anh càng kéo sát Đường Hoan lại gần mình hơn, khuôn mặt cô bất giác đỏ lên.
“Lưu manh!” Người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ như vậy? Nhiều người như vậy, sao anh có thể.
Cảm giác chỗ đó của anh đang chạm vào cô, Đường Hoan xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng.
“Đoạn Kim Thần, anh có thể chú ý một chút không? Đây là nơi công cộng.” Đường Hoan nói rồi, liền lùi người ra sau.
Trong lúc Đường Hoan đang căng thẳng, âm nhạc cũng từ từ dừng lại.
Rời khỏi sàn nhảy, Đường Hoan nhanh chóng thoát khỏi người Đoạn Kim Thần, nếu còn tiếp tục ở cạnh anh, cô thực sự sợ bản thân không thể kiên trì được.
Nhìn vào tấm lưng thẳng tắp của Đường Hoan, khóe môi anh khẽ cong lên. Lúc này anh nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh Kim Thần.”
Đoạn Kim Thần nhăn nhó, nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ đang bước đến với bước đi không ổn định, anh đưa tay ra đỡ lấy cô, Lương Phỉ Phỉ thuận thế trực tiếp ngã vào vòng tay anh.
“Anh Kim Thần, em hơi chóng mặt, anh đưa em về nhà được không?” Lương Phỉ Phỉ cọ cọ vào ngực anh.
Vừa nãy từ sàn nhảy bước xuống, nhìn thấy hai người khiêu vũ bên trên, trong lòng cô cảm thấy buồn bực, liền đi uống vài ly rượu vang, lúc này rượu bắt đầu thấm.
Vừa hay cô muốn mượn cơ hội này, để anh đưa cô về nhà.
Lúc này, bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, hầu hết khách khứa đều đã rời đi.
Cả người cô dính vào người Đoạn Kim Thần, dáng vẻ như cố ý dây dưa, trong mắt người ngoài giống như là đang tán tỉnh anh.
Và khung cảnh này vô tình bị Đường Hoan đi ngang qua nhìn thấy, đâm thẳng vào mắt cô một cách đau đớn.
Vừa nãy mới cảnh cáo cô, anh quay người đi lại bắt đầu ôm ấp người phụ nữ khác, đúng lúc Đường Hoan đang đau lòng, giám đốc đi đến bên cạnh cô.
“Đường Hoan, một lát nữa cô hãy ở lại trợ giúp mấy nhân viên dọn dẹp sân khấu.”
“Được.” Đường Hoan hoàn hồn và nhẹ nhàng đáp.
Đoạn Kim Thần ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đường Hoan, trong một khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Đường Hoan liếc nhìn một cái rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, không biết là tại sao, cô không dám nhìn anh.
“Anh Kim Thần, anh đưa em về nhà có được không?” Lương Phỉ Phỉ nhắc lại một lần nữa, ngẩng đầu lên trong vòng tay anh.
“Anh bảo tài xế đưa em về.” Đoạn Kim Thần cau mày, anh kéo Lương Phỉ Phỉ ra.
“Không, em muốn anh đưa em về, anh Kim Thần, đưa em về nhà.” Lương Phỉ Phỉ tùy hứng nói, khi nghe thấy lời từ chối của anh, khuôn mặt tỏ ra tủi thân.
Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần hơi mím lại, cái cau mày của anh dường như có vẻ hơi khó chịu.
“Anh Kim Thần...” Lương Phỉ Phỉ ôm chặt cổ anh, không biết là vô thức hay cố tình cơ thể cô ta dần trượt xuống dưới.
Đường Hoan nhìn người phụ nữ gần như treo trên người Đoạn Kim Thần, đôi mắt lóe lên vài tia chế giễu.
Ở bên này thì cảnh cáo cô an phận tuân thủ quy tắc, ở bên kia thì bản thân lại ôm người phụ nữ khác trong lòng.
Hai mũi tên rõ ràng như vậy, cô không hiểu tại sao anh có thể yên tâm thoải mái đi cảnh cáo người khác một cách đương nhiên như vậy.
Từ một góc độ mà người khác không nhìn thấy, đôi mắt Lương Phỉ Phỉ lộ ra một sự tính toán, sau đó càng ôm chặt tay Đoạn Kim Thần hơn.
Đôi mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một sự ghê tởm, anh luôn không thích người khác chạm vào anh, anh cố kìm nén rồi đẩy Lương Phỉ Phỉ ra, cánh tay dài khẽ đưa ra liền kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Phỉ Phỉ, anh sẽ đưa em về trước.” Đoạn Kim Thần vẻ mặt không cảm xúc đưa tay dìu lấy Lương Phỉ Phỉ.
“Vâng, vẫn là anh Kim Thần đối xử tốt với em.” Lương Phỉ Phỉ cười, ánh mắt cố tình quét qua người Đường Hoan.
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trái tim Đường Hoan rơi xuống đáy vực, sự chế giễu trong mắt cô càng mạnh mẽ hơn, hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm.
Khi Đoạn Kim Thần đi qua người Đường Hoan, anh dừng lại và liếc nhìn cô, sau đó rời đi mà không ngoảnh đầu lại.
Đường Hoan tự chế nhạo chính mình, cô chớp chớp mắt, không nhịn được mà thầm mắng bản thân, đã nói là không được động lòng rồi, Đường Hoan, bây giờ thì hối hận rồi chứ?
Hít một hơi thật sâu, cô nén xuống cảm xúc trong lòng và bắt đầu dọn dẹp sân khấu.
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Đường Hoan cũng dọp dẹp xong. Khi Đường Hoan bước ra khỏi khách sạn Cách Lâm, xung quanh đều yên tĩnh không một bóng người.
Có lẽ là đã quá muộn, một cơn gió lạnh thổi đến, Đường Hoan vô thức co rúm cổ lại, một mình đi bộ trên con đường vắng lặng, trong lòng có chút cô đơn và sợ hãi.
Đi bộ một lúc lâu mà không thấy chiếc xe taxi nào đi ngang qua.
Chết tiệt, bây giờ mới 12h, sao ở đây taxi lại ít như vậy? Đường Hoan nói vài câu trong lòng, và tiếp tục đi xuống dưới.
Nhớ đến dáng vẻ vô cùng cân xứng của Đoạn Kim Thần và Lương Phỉ Phỉ tối nay, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Đang bước đi, đột nhiên có hai bóng người ập đến, Đường Hoan vô thức nâng cao cảnh giác.
Theo phản xạ cô quay người chạy về phía bên kia, nhưng không ngờ, hai người đó đột nhiên tăng tốc chạy về phía Đường Hoan.
Đường Hoan sợ hãi và càng bước nhanh hơn, nhưng chưa được vài bước liền bị một bóng người chặn lại ở phía trước, Đường Hoan phanh người lại và đứng yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.