Đoạn Kim Thần hơi sững sờ trước tiếng hét của cô, anh biết cô vì chuyện lần trước mà trong lòng vẫn khó chịu, cho nên mới có chuyện tối nay.
Nghĩ đến lần trước thực sự có thái độ không tốt với cô, nên anh không lên tiếng phản bác.
“Quyền lợi mà anh cho em, không phải là để em tính cả anh vào, Đường Hoan, lần sau đừng để những chuyện như thế này xảy ra, nếu không, em tự gánh hậu quả.”
Bỏ lại câu này, Đoạn Kim Thần quay người đi lên lầu.
Nhìn vào lưng anh, hai mắt Đường Hoan đỏ hoe, rồi nước mắt tuôn ra như diều đứt dây.
Dì Đồng nhìn mội thứ vừa xảy ra lại khẽ thở dài, sau đó đóng cửa lại coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hoan ngồi trên sofa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.
Đoạn Kim Thần chết tiệt, anh chính là một kẻ ngốc, cho dù tối nay anh đã giúp em, em cũng sẽ không cảm ơn anh đâu.
Đường Hoan mắng trong lòng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hôm sau, Đường Hoan bị dì Đồng đánh thức.
“Phu nhân, dậy ăn sáng đi.” Dì Đồng nhẹ nhàng lay người đang ngủ trên sofa là Đường Hoan.
Lông mi khẽ rung lên, cô mở mắt ra, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, Đường Hoan đưa tay dụi mắt và đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Dì Đồng, tôi không đói.” Đường Hoan nói một cách yếu ớt, ánh mắt nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ lóe lên một chút bi thương.
Thời tiết đẹp như vậy, cô rất muốn ra ngoài dạo một chút, Đoạn Kim Thần chết tiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655633/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.