Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy trạng thái của La Vưu Phi, Đường Hoan cũng hiểu ý đồ của cô.
Nhưng cô chỉ đưa tay ra và làm một cử chỉ “OK”, sau đó liền chuyển tầm nhìn sang những vị khách ngồi dưới.
La Vưu Phi chỉ có thể đưa tay vỗ trán và lắc đầu bất lực.
“Vưu Phi, em sao vậy?”
Phù rể An Văn Dung đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, liền bước đến quan tâm hỏi han cô.
“Không sao, bây giờ em chỉ cảm thấy hơi nhức đầu.”
La Vưu Phi phẩy phẩy tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên Đường Hoan đang đứng trên sân khấu.
Quen biết Đường Hoan nhiều năm như vậy, cô ít nhiều vẫn có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Đường Hoan, chỉ là không ngờ lần này Đường Hoan thế mà lại không có chừng mực như vậy.
Đoạn Kim Thần giơ tay lên và liếc nhìn thời gian một lần nữa, anh vòng tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của Đường Hoan rồi xoay người cô đối diện lại với anh.
Một nụ cười quyến rũ và ấm áp phơi bày trước ống kính của các nhiếp ảnh gia có mặt tại hội trường, đôi mắt anh chứa đựng một sự dịu dàng khác thường, sau đó giúp cô chỉnh lại tóc.
“Bố ruột cũng bị em nó là chết rồi, chiếm lợi thế là đủ rồi, như vậy là được rồi, hôm nay là đám cưới của em, em lại bỏ mặc anh sang một bên như vậy, thực sự khiến anh hơi bối rối.”
Anh hạ giọng thấp nhất có thể, chỉ có mình cô mới có thể nghe rõ.
Giọng nói dịu dàng của Đoạn Kim Thần tỏa ra một sự quyến rũ đặc biệt, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh, đáy lòng như một mặt hồ tĩnh lặng của cô liền bị khuấy động, dâng lên từng đợt sóng nhẹ.
Nhưng rất nhanh, cô liền thu lại tầm mắt, như thể nhìn thêm một chút nữa cô sẽ bị đắm chìm vào nó.
Nhìn thấy tình huống này, vị linh mục không tiện làm phiền nên tỏ ra có chút bối rối, đợi một lúc, cuối cùng ông cũng nói ra vài câu tiếng trung bập bẹ nhắc nhở: “Anh Đoạn, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?’
“Vâng, hãy tiếp tục.”
Đoạn Kim Thần mỉm cười với Đường Hoan rồi ngẩng đầu lên trả lời linh mục.
Ngay sau đó, linh mục tiếp tục đọc lời tuyên thệ như trong những bộ phim truyền hình, sau đó mỗi bên sẽ chân thành nói một câu tôi đồng ý và cuối cùng là trao nhẫn cho đối phương.
Ban đầu cô nghĩ rằng trong đám cưới ngày hôm nay, cô sẽ không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Đoạn Kim Thần và những động tác của anh, đã khiến cô như bị ma xui quỷ khiến tiến hành hết tất cả một cách suôn sẻ.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, khi cô nhìn người đàn ông ở trước mặt, cô nghĩ rằng nên như thế, đây chính là đích đến của cuộc đời cô.
Sau khi Đoạn Kim Thần đeo nhẫn vào ngón tay áp út của Đường Hoan, anh cúi đầu xuống định hôn lên môi cô, tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn cảnh tượng ngọt ngào trên sân khấu. Dưới sân khấu, Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình mở to mắt ra nhìn lên sân khấu với vẻ căng thẳng.
Đặc biệt là Đoạn Lâm Phong, sự ghen tuông và giận dữ đã cuộn lên mạnh mẽ trong lòng anh.
Nhưng tất cả những điều này đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại chói tai phát ra từ micro.
Không khí ở hội trường có chút xao động, mọi người chờ đợi rất lâu mà vẫn không đợi được nụ hôn của Đoạn Kim Thần.
Đường Hoan mở mắt ra và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang cầm điện thoại, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô đang định hỏi thì Đoạn Kim Thần đã không chút lưu luyến mà buông cô ra, anh nhìn cô một cái, không nói lời nào liền bước xuống dưới sân khấu nghe điện thoại.
Tình huống này đã khiến cả hội trường trở nên xôn xao.
Còn Đường Hoan đột nhiên bị Đoạn Kim Thần bỏ lại một chỗ thì nhất thời không biết làm thế nào, cô chỉ có thể đứng yên một chỗ với vẻ mặt đờ đẫn.
Tiếng ồn và cười nhạo bắt đầu vang lên, lấp kín hai tai cô.
Nhìn một số người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô với vẻ mặt chế giễu, cuối cùng Đường Hoan cũng phản ứng lại, trong lòng bất giác cười khẩy.
Đoạn Kim Thần công khai trước mặt công chúng bỏ mặc cô ở đây như vậy sao?
Mặc dù cô không nghĩ mình có thể chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng anh, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng, anh lại đùa giỡn cô như thế này!
Vẻ mặt nhế nhạo và hả hê khi người khác gặp nạn của những người ở hội trường khiến Đường Hoan cảm giác chịu đả kích gấp đôi.
Còn dưới sân khấu, hai mẹ con Đường Vãn Tình đang cười với nhau, đồng thời quay sang nhìn cô với vẻ mặt chế giễu.
Cảm nhận được vẻ mặt không thiện ý của hai mẹ con nhà này và vẻ mặt ngạc nhiên, hơn nữa còn có chút đồng cảm của Đoạn Lâm Phong, đột nhiên cô có một cảm giác bỏng rát mạnh mẽ ở trên mặt.
Sự chế giễu Đường Kha Thành và mẹ con Đường Vãn Tình vừa nãy, vào lúc này đã trở thành một mũi dao sắc bén làm tổn thương cô, khiến cô hận không thể lập tức đào một cái hố rồi chui xuống!
“Cô dâu à, chuyện này là thế nào vậy? Cô hãy giải thích cho chúng tôi đi...”
“Đúng vậy đúng vậy, chú rể đi nghe điện thoại rồi, lẽ nào là bạn gái cũ gọi cậu ta, định đào hôn sao?”
Câu nói vừa dứt, cả hội trường cười rộ lên và kèm theo những lời phụ họa.
Sau câu hỏi của một vị khách, trong lòng Đường Hoan bỗng nảy ra một ý định chạy trốn, cô nhấc váy cưới lên và chạy ra sau khán đài.
La Vưu Phi rõ ràng đã bị những gì vừa xảy ra dọa cho chết lặng, khi nhìn thấy Đường Hoan chạy trốn cô cũng lập tức đuổi theo.
Nhưng Đường Vãn Tình đã nhanh hơn và chạy đến trước mặt cô, chặn đường của cô lại.
Vẻ mặt La Vưu Phi trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, cô bước đến đang định vòng qua Đường Vãn Tình để chen vào thì đột nhiên Đường Vãn Tình như thể cố ý chống đối liền di chuyển theo cùng một hướng với cô.
Hai người vòng vo một hồi, La Vưu Phi hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô nhìn chằm chằm Đường Vãn Tình với vẻ mỉa mai và lạnh lùng nói: “Cô muốn làm gì!”
Đường Vãn Tình cười khúc khích, hai tay khoanh trước ngực: “Không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi bạn thân của ‘chị dâu’ tôi, vừa nãy rốt cuộc thế nào?”
Vẻ mặt của phụ nữ trước mặt này đều là đang diễn kịch, đặc biệt là khi nói ra hai từ chị dâu, dễ dàng nhận ra sự chế giễu trong giọng điệu đó.
La Vưu Phi không trả lời ngay mà lạnh lùng quan sát cô ta một lúc.
Đường Vãn Tình vẫn không buông tha, cô ta giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một châu lục mới, giả tạo mở to hai mắt, tỏ vẻ như thể vô cùng ngạc nhiên: “Chà, lẽ nào Đoạn Kim Thần thực sự tạm thời hủy bỏ hôn ước sao?”
Nhìn thấy biểu cảm hả hê của Đường Vãn Tình lúc này, trong tay La Vưu Phi đã chuẩn bị sẵn một lực đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể tát lên mặt Đường Vãn Tình.
Nghĩ đến việc bây giờ vẫn còn rất nhiều khách khứa ở hội trường, cô vẫn kiềm chế được cơn xúc động này, cô miễn cưỡng nở một nụ cười và nhàn nhã nói: “Haha, trước khi nói đùa với người khác, xin chị Đường hãy nghĩ đến bản thân mình trước!”
Nói xong, La Vưu Phi cố tình nhìn sang Đoạn Lâm Phong đang đứng ở sau lưng Đường Vãn Tình rồi nói tiếp: “Tại sao chồng cô lại đến đây, trong lòng cô hiểu rõ, đừng để đến lúc bị người ta bỏ rơi rồi, bị người ta cười là ngay cả chồng mình cũng không giữ được!”
Hàm ý của câu nói này là, người mà Đoạn Lâm Phong thực sự yêu vẫn là Đường Hoan, bất đắc dĩ mới lấy cô. Nếu như Đoạn Kim Thần hủy hôn, rất có khả năng Đoạn Lâm Phong sẽ nhân cơ hội này nối lại với Đường Hoan....
Đường Vãn Tình nghĩ đến đây, trong lòng chợt trùng xuống, vẻ mỉa mai trên mặt cũng không còn.
Câu nói của La Vưu Phi khiến cô không thể không nhớ lại những gì mà Đoạn Lâm Phong đã nói với cô vào buổi tối hôm đó.
Nhìn vào đôi bàn tay siết chặt của Đường Vãn Tình, La Vưu Phi biết rằng những gì mà cô nói đã có tác dụng, cô cười khẩy rồi nói nhỏ: “Tự mình nghĩ kỹ đi!”
Lời chưa dứt, La Vưu Phi trực tiếp huých vào vai của Đường Vãn Tình rồi ngang nhiên rời khỏi.
Sau cuộc nói chuyện chóng vánh La Vưu Phi liền rời khỏi hội trường ồn ào và náo nhiệt, lúc này cô mới nhớ đến người vừa trốn khỏi hội trường là Đường Hoan.
Theo trực giác, Đường Hoan ở phòng hóa trang trên tầng hai, vừa xoay tay nắm cửa thì cô phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
Cô không suy nghĩ nhiều liền gõ cửa rồi hét lên: “Hoan Hoan, cậu có trong đó không?”
Đường Hoan đứng trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương được trang điểm xinh đẹp, tinh tế và quyến rũ một cách xuất thần.
Nghe thấy giọng nói của La Vưu Phi ở ngoài cửa vang lên một lúc lâu, cô mới lết cơ thể nặng nề của mình ra mở cửa, sau đó lại ngồi vắt chân lên sofa mà không để ý đến hình tượng.
Cô vứt giày cao gót mỗi chỗ một chiếc, cô lạnh lùng tháo hết khăn đội đầu, hoa tai, vòng cổ xuống rồi ném xuống đất.
La Vưu Phi thấy vậy liền thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Hoan Hoan, mình biết tâm trạng của cậu không tốt, cậu khó chịu thì cũng phải nói với mình, nếu không cậu đập phá đồ cũng được, cho dù cậu phóng hỏa thiêu rụi cả khách sạn cũng được, Đoạn Kim Thần nhà cậu sẽ phải đền thôi...”
“Cậu đừng nhắc đến tên người này với mình, mình không muốn nghe!”
La Vưu Phi vẫn chưa nói xong, Đường Hoan đã liếc mắt nhìn cô, hận không thể khoét một cái lỗ trên mặt cô.
“Được được, mình không nhắc nữa.”
La Vưu Phi rất thức thời liền ngậm miệng lại, nhưng lại một lần nữa thốt ra một câu khác liên quan đến Đoạn Kim Thần: “Có thể lần này, anh ấy thực sự có chuyện gấp, cậu thấy đó, nhà họ Đoạn vốn dĩ là không đồng ý đám cưới của hai người.”
“Đủ rồi!”
Đường Hoan tức giận hét lên: “Mình bảo rồi cậu đừng nhắc đến anh ta! Phiền chết đi được!”
Sau tiếng hét này, toàn bộ không gian dường như bị đóng băng.
Một lúc sau, Đường Hoan lại bình tĩnh trở lại: “Mình xin lỗi, Vưu Phi, bây giờ tâm trạng của mình rất hỗn loạn.”
“Thật ra cậu không cần giải thích với mình, mình đều hiểu cả, bao nhiêu năm rồi, mình còn không hiểu cậu sao?”
La Vưu Phi cố gắng làm cho câu nói của mình sinh động hơn một chút, để khiến bầu không khí khó xử này trở nên có sức sống hơn.
Đường Hoan miễn cưỡng nở một nụ cười, nhớ lại trải nghiệm ngày hôm nay, có thể nói thực sự là rất thăng trầm.
Cô vốn cho rằng bắt đầu từ giờ có thể giẫm lên Đường Kha Thành và hai mẹ con Đường Vãn Tình, còn cả Đường Lâm Phong, kẻ đã phản bội cô nữa, nhưng không ngờ, người đãn ông đã hứa với cô là Đoạn Kim Thần lại tát một cái thật mạnh lên mặt cô vào lúc này.
Bây giờ chắc chắn cô đã trở thành trò cười vui nhộn nhất trên thế giới.
Đường Hoan nhìn La Vưu Phi ở bên cạnh, bất lực cắn môi: “Vưu Phi, hôm nay mình rất mất mặt, rất nực cười phải không? Trong mắt bọn họ, mình chính là một con ngốc!”
La Vưu Phi hiểu được những gì mà Đường Hoan phải chịu trong những năm qua, nhìn Đường Hoan cố tỏ ra mạnh mẽ, trong lòng cô không khỏi cảm thấy xót xa.
Cô đưa tay vỗ vỗ lưng Đường Hoan: “Không phải đâu, Hoan Hoan, việc gì cũng nên nghĩ đến mặt tốt một chút.”
Mặc dù miệng nói là như vậy, nhưng La Vưu Phi bắt đầu cảm thấy Đoạn Kim Thần không đáng tin, nhưng trước mắt, nếu nói ra những lời này, nhất định sẽ khiến Đường Hoan càng cảm thấy thất vọng.
“Mặt tốt?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.