Câu nói thể hiện rõ một sự ám muội.
Nói xong, anh còn không quên hôn nhẹ lên trán Đường Hoan.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Đường Hoan bất giác run rẩy, đối với sự phản ứng của cô Đoạn Kim Thần chỉ khẽ cười.
Anh nhìn sang Đoạn Lâm Phong, trong chốc lát vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Đường Hoan là người phụ nữ của tôi, một chú em như cậu không có tư cách chạm vào cô ấy, nếu có lần sau tôi sẽ không tha cho cậu! Nếu như cậu muốn công ty của cậu được bình yên vô sự thì tốt hơn hết đừng chọc vào người phụ nữ cửa tôi.”
Nhìn vào vẻ mặt xanh tím lại trong nháy mắt của Đoạn Lâm Phong, Đoạn Kim Thần cười khẩy, sau đó kéo tay Đường Hoan đi ra ngoài.
Đường Hoan quay đầu lại liếc nhìn Đoạn Lâm Phong thì va phải đôi mắt thù hận không cam lòng của anh ta, khoảnh khắc này trong lòng cô cực kỳ bi thương.
Trong lúc cô còn sững sờ Đoạn Kim Thần dùng sức kéo mạnh cô về hướng mình.
Khoảnh khắc quay đầu lại, một bên má của Đường Hoan liền va phải một bức tường bằng thịt rắn chắc.
Không đợi cô đứng thẳng người thì đã nghe thấy nhịp tim trẩm ổn của Đoạn Kim Thần trong lồng ngực rắn chắc.
Má cô chợt đỏ lên, cô vừa định tách ra thì một giọng nam trầm và lạnh lùng truyền đến bên tai: “Em ngây ra đó làm gì, còn không mau đi nhanh?”
Đường Hoan lập tức ngẩng đầu lên, vừa hay người đàn ông quay mặt đi và kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Nhìn anh ngược theo ánh đèn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655613/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.