Hôm sau, Đường Hoan mơ hồ mở mắt ra, nhìn mọi thứ xa lạ chung quanh, đầu óc có một khắc ngẩn ra.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng. Đường Hoan giật mình quay lưng lại thì thấy người đàn ông ở đằng sau. Cô kinh hô: “Anh Đoạn! Sao lại là anh?”
Đoạn Kim Thần nhếch môi cười, nâng cằm Đường Hoan lên: “Sao? Bây giờ giật mình à? Tối qua là ai liên tục van xin tôi giúp đỡ? Hửm?”
Lời nói của anh khiến Đường Hoan đỏ bừng mặt. Cô cắn môi, buồn bực chỉ hận không thể đập chết mình. Sớm biết vậy cô sẽ không uống rượu, bây giờ ngủ anh trai của bạn trai mất rồi, cô còn mặt mũi nào đi gặp Đoạn Lâm Phong?
Nhớ tới Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan chợt ngẩn ra. Hình như tối qua Đoạn Kim Thần từng nhắc tới Đoạn Lâm Phong. Là chuyện gì nhỉ?
Nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt Đoạn Kim Thần lóe lên chút ẩn ý, đứng dậy nhặt quần áo lên mặc vào. Đường Hoan thầm mắng lưu manh, bối rối quay lưng lại, cầm chăn bọc kín người. Nghe tiếng hít thở đều đặn đằng sau, Đường Hoan chuẩn bị thật lâu mới chần chờ hỏi: “Anh cả, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, cũng chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đều quên đi, đừng nói cho Lâm Phong, được không?”
Đường Hoan nín thở. Chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông cười khẩy, sau đó giọng nói lạnh lùng trào phúng vang lên: “Quên lời tôi nói rồi à? Hôm nay Đoạn Lâm Phong sẽ trở thành anh rể của cô, cô còn bận tâm tới cậu ta đến thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655606/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.