- Cô không phải hôm qua bày trò bệnh sao? Không ngờ bệnh thật nha, Tích tổng dáng vẻ vô cùng gấp gáp.
Lục Nan Hy đang uống vào nước, gượng nuốt xuống một cái, cảm giác vô cùng khó khăn, chẳng lẽ lại nói ra là cô đùa một chút hắn lại tưởng thật, thật mất mặt lắm cho nên cứ nhận đi, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, lại cũng chẳng buồn giải thích.
- Cảm ơn bát cháo đêm qua.
- Ăn mì không? Tôi nấu. Dù sao, ngoài đổ ra thức ăn mang bên ngoài về thì tôi còn biết nấu mì cùng chiên trứng, à còn có nấu cháo hành nữa.
Chu Kết Am sáng này cũng không thấy thoải mái trong người cho nên không ra ngoài tập thể dục, do vậy cũng không mua đồ ăn sáng. Vốn việc này không ai bắt buộc cô làm cả nhưng mà như sáng nay, nếu cô không mua thì liền Lục Nan Hy cũng không có nghĩ đến phải ăn sáng, cả Tích Lãng cũng vậy cho nên cũng xem đó như trách nhiệm của mình từ lâu rồi. Lục Nan Hy nghe đến thức ăn, vô điều kiện là món gì cũng đều mắt sáng rỡ, thật sự hiện tại cô rất đói, không phải Chu Kết Am nhắc nhở chắc cô bỏ bụng đói luôn.
Chu Kết Am thấy ánh mắt Lục Nan Hy nhìn mình như nhìn thấy tiên nhân mà ngưỡng mộ, hai tay cầm lấy đưa lên ngực đầy chân thành, bộ dạng vô cùng buồn cười.
- Tôi nói thì tôi nấu, cô nịnh nọt làm gì.
Cái bà cô già này, trong nóng ngoài lạnh, Lục Nan Hy cũng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-thuc-khong-co-dao-ly/3262342/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.