Nan Hy không nghĩ nhiều, chỉ có vui vẻ vì mua được chiếc vest này. Cô bụng no căng, bỗng dưng mắt mở không nổi, cô liền trở về nhà, quẳng ý nghĩ mua màn thầu từ đời nào rồi~~
Bước vào, đoán ngay là Tuệ Mẫn Mễ không còn thức rồi, cô mau đem chiếc áo để vào vali cẩn thận, còn nhìn nó cười híp mắt ngây ngô như tiểu thí hài được tặng quà vậy.
- Này Hy Hy, hôm qua dặn cậu nhớ mua màn thầu, cậu cũng quên, cậu ở nhà trông nhà đấy nhé, tớ phải tích cực đi xin việc làm từ sớm, nếu có lòng hảo tâm cùng cao thượng thì cậu nấu luôn bửa trưa đi, hôm kia tớ mới đi siêu thị, cậu nổi tiếng không ăn uống nhiều nhưng tớ thì có đó.
Nan Hy ngủ mê man, chỉ có chút ý thức còn lại là giơ ngón tay ý bảo nghe rồi. Tuệ Mẫn Mễ đóng cửa rời đi, cô mệt mỏi, nhăn nhó mặt mày lồm cồm nhìn đồng hồ trên đầu giường, thắc mắc không chỉ mới 6 giờ a, đi như vậy là không phải sớm quá, cô lại nghĩ đến, chắc hẳn Tuệ Mẫn Mễ nôn công lắm rồi.
Cô cũng không còn tâm trạng để ngủ nữa, bất chợt tỉnh một cách lạ thường, chỉ có lưng cô như muốn gập làm hai vì mỏi, chứng tỏ buổi tối cô ngủ không ngay thẳng, để bây giờ bản thân, cả người đều uể oải khó chịu. Cô vươn tay thẳng, có thể nghe tiếng kêu "rớp", liền tưởng tượng xương bản thân hãy vụn làm hai mà tự nổi da gà, cô thừa nhận, bản thân không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-thuc-khong-co-dao-ly/3262309/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.