Thầm nghĩ không ổn, nếu Tô phu nhân mà lãi nhãi chắc tới tối mới xong, vì thế cô tìm cách dụ dỗ mẹ già ra khỏi phòng thì cô cũng nhanh chóng mặt quần áo đến trường.
Tô Tịch học ở trường X,đồng phục của nữ sinh là váy ngang đầu gối, màu đỏ sẫm.
Thông qua cửa sổ trường học, cô nhìn những đám mây lững lờ trôi, ừ, nhưng không phải là mây xanh-trời đẹp mà là mây đen dày đặc, cô có thói quen hay ngẩng người khi ở một mình, còn nhớ lúc sáng khi ra khỏi cửa, nhìn thấy thời tiết như thế này, lòng cô lại nặng trĩu như người mang tâm sự, đá đá vào bụng hai lão Cẩu đang ngủ trước nhà, chúng nó mở mắt gầm gừ nhưng khi nhìn thấy cô thì lại quay lưng ngủ tiếp, cái gì chứ, mặt cô ngay cả chó nó còn không thèm nhìn nữa sao, ngay cả động vật cũng khi dễ cô mà.
"bịch" trước mắt bỗng bị che mất ánh sáng, cô định thầm nhìn kĩ người trước mặt, hóa ra là Điềm Uyên.
"Tiểu Uyên, sao vậy" cô lo lắng hỏi. Khuôn mặt Điềm Uyên còn hơn cả đám mây đang đánh sét trên kia.
Điềm Uyên thất thần hồi lâu mới ôm chầm lấy cô mà khóc, nhìn cũng biết sự tình ra sao rồi.
"lại vì Lạc Từ Minh có phải hay không?" Tô Tịch thầm đoán chắc trăm phần trăm.
Điềm Uyên không nói, cứ ôm cô mà khóc một lát sau mới gật đầu. Lạc Từ Minh là thanh mai trúc mã với cô nàng, cô nàng thầm thích người ta từ nhỏ, vì hắn(Lạc Từ Minh) mà bỏ ra biết bao nhiêu tuổi xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/221829/chuong-4.html