Thế giới bên ngoài làm Tô Tịch ngửa cổ cảm thán và xem lẫn một chút cảm xúc muốn giết người.( chị ấy có thai nên hơi nóng nảy,* chắp tay* bỏ qua, bỏ qua).
Sao không đánh ngất cô luôn đi, nhìn xem coi cô đang nhìn thấy cái gì bên ngoài đây này.
Xung quanh toàn những tòa cao ốc chọc trời, nhìn xa xa toàn bị những tòa cao ốc đó chắn ngang tầm mắt, những góc nhọn đều phát ra những ánh sáng bóng loáng khi ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Thật trêu người, xung quanh toàn cao ốc đâu lại lọt ra một ngôi nhà lá của cô ở đây chứ, Tô Tịch nhìn chúng nó rồi nhìn lại căn nhà mới của mình, ngay lúc này liền cảm thấy thập phần bị thương, cái này giống như hạc trong bầy gà, không phải, phải là gà trong bầy hạc.
Tô Tịch rất hoài nghi tại sao người dân nơi đây lại không gỡ bỏ ngôi nhà lá này luôn đi rồi giành đất mà xây cao ốc, nhìn cái nhà chỉ bằng chuồng gà của người ta, Tô Tịch như bị nghẹn, đúng rồi, chỉ có chút xíu ai mà thèm giành, bao nhiêu đây chỉ đủ xây được cái bồn trồng hoa, tự dưng xuyên qua lại được trúng số độc đắc như thế này, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Xem ra ở đây rất văn minh, trên đường vắng vẻ không có một bóng xe chạy, chỉ thấy nơi đây như đường phố Nhật Bản, ai ai cũng đi bộ, người người đều đi bộ, trên mặt ai cũng cứng nhắc, nếu họ không nói chuyện thì cô còn tưởng họ là cương thi ấy chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/1109783/chuong-40.html