------------------ 2 giờ chiều--------------------
Về đến nhà Tô Tịch liền ôm chằm chiếc giường yêu dấu của mình, một tấc cũng không rời, giường yêu dấu, chị đến đây.
Tâm trạng Tô Tịch như tung bông tung hoa, ngồi nháy mắt một hồi, Tô Tịch ngủ quên lúc nào không hay, đến khi thức dậy thì mẹ Tô đã nấu xong buổi tối.
Tô Tịch mắt nhắm mắt mở bước xuống dưới nhà, bỗng vài giọng cười vang lên lọt vào lỗ tai Tô Tịch làm cô tò mò.
Tìm một hồi mới phát hiện những tạp âm đó là phát ra từ phòng khách.
Mẹ Tô, bố Tô, và Nhất Đằng cũng ở trong đó.
"đây đây, lúc nhỏ đúng thật là xinh xắn hơn Bây giờ nhiều lắm" mẹ già lật lật cuốn album ảnh, giọng khẽ vọng lại, trước mặt người ngoài mà nỡ nhẫn tâm dìm hàng con mình như thế chứ.
nhưng Nhất Đằng không nghĩ như vậy, hắn chăm chú nhìn quyển album rồi bình luận:"con thấy cô ấy bây giờ cũng xinh xắn như xưa vậy mà".
Biết thế thì tốt, Tô Tịch nghe Nhất Đằng khen thì cười thầm.
"chỉ mình con nghĩ như vậy thôi"
" ha ha" ý kiến của Nhất Đằng bị hai ông bà Tô bác bỏ quyết liệt.
Tô Tịch nghe bố mẹ già của mình nói thế thì xụ mặt, nào có ai như cái nhà này không, đem hình lúc nhỏ của cô ra mà làm tâm điểm ngồi bình luận, không được cô muốn đả đảo ngay lập tức, cô muốn cởi bỏ ách thống trị mà vùng lên.
Cô đứng như phỏng trước cửa phòng khách nhăn mày tính kế, Nhất Đằng ngồi bên này nhìn thấy cô nên quay đầu lại, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/1109768/chuong-25.html