__________________18 +__________________
"Anh mau thả em ra " Tô Tịch cố hết sức vùng vẫy, không phải vì Nhất Đằng ôm cô mà bởi vì hắn làm cô thật nhột quá.
" mau thả ra" không thì cô sẽ bị nhột chết mất.
Nhất Đằng thấy Tô Tịch phản ứng như vậy thì nhíu mày:" không thả "
"thả ra, thả ra đi, làm ơn thả ra"
Nghe Tô Tịch cầu xin, giọng của Nhất Đằng hơi run run:" em không muốn sao" chắc là cô không muốn rồi, nếu cô không muốn, hắn cũng không ép cô. Giọng nói của hắn có vài phần cô đơn buồn bã hỏi lại cô.
"Hay a, không phải là người ta không muốn nhưng mà......mà.....anh làm em nhột quá ha ha" Nghe Tô Tịch giải thích, Nhất Đằng tỉnh hẳn ra, không phải là cô không thích hắn nhưng vì cô rất sợ nhột.
"Anh có thể thả em ra không, Em sắp nhột chết rồi đây này" cô vừa nói vừa cười. Lúc trước, hắn không ôm cô như bây giờ, vừa ôm lấy cô vừa vuốt ve, Nhất Đằng lúc trước rất chính nhân quân tử, nói ôm là chỉ ôm, lúc này, hắn đang ôm cô mà không biết tay hắn lại đang đi chuyển tứ phía trên người cô làm cho ngứa ngáy.
"không thả"
Tô Tịch bị Nhất Đằng ôm lên giường, kế đó hắn cũng nằm đè lên người cô, xung quanh bỗng nhiên động lại, bây giờ trong đầu cô không còn cảm giác gì nữa mà nhìn hắn tim đập thình thịch.
Hình như tim Hắn cũng đập rất nhanh, khoảng cách gần làm cho cô thấy rõ từng lỗ chân lông vô cùng nhỏ của hắn, da mặt của hắn còn mịn màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-that-luu-manh/1109760/chuong-17.html