Trong mơ An Nhiên nghe mơ hồ có người đang gọi cô, thanh âm quen thuộc, gương mặt mơ hồ,người ấy gọi cô dậy nếu không sẽ cho các em nhỏ ở cô nhi viện ra đường ăn xin, làm cho Lệ Vũ bạn tốt nhất của cô mất cả tương lai, cô run rẩy cô không thể để những người cô thương yêu nhất phải chịu tổn thương vì mình mà liên lụy.
Cô dãy dụa trong mơ hồ dùng hết sức lực yếu ớt của mình cố gắng mở mắt tỉnh dậy, ánh sáng le lói sau rèm cửa phòng từ từ lọt vào mắt cô, đôi mắt xinh đẹp chớp động,đập vào mắt cô là gương mặt như tạc tượng quen thuộc, ánh mắt anh nhìn cô không rời mắt, An Nhiên có chút run rẩy sợ hãi bàn tay phải vô thức nắm chặt mép chăn,Nguyên Phong thu hết cử chỉ của cô vào trong mắt cất giọng lạnh lùng đầy sát thương:
_ Cuối cùng cũng chịu tỉnh, cô tốt nhất lên tự chăm sóc bản thân,nếu trái lời tôi sẽ tiếp tục đánh gẫy chân của cô.
Nói rồi anh nhìn cô thấy cô run rẩy nhưng lại không hề tỏ ra nghe lời anh tức giận nói tiếp:
_ Nghe lời! cô nhi viện và Lệ Vũ sẽ bình an còn không thì chính cô đưa họ vào chỗ chết.
An Nhiên nghe anh nói hết viền mắt đỏ hồng, có sương mù quanh mắt nhưng cô ép mình không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh nắm chặt tay thành quyền giọng cô khàn khàn yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng:
_ Để họ yên, mọi chuyện sẽ theo ý anh.
Nói rồi cô nhắm mắt để nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477878/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.