Tan ca, An Nhiên không chờ Nguyên Phong mà lặng lẽ rời khỏi công ty chầm chậm thả bộ tới Quảng Trường thành phố, cô đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ cuộc sống này vẫn bộn bề hối hả như thế, duy có cô cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều nặng nề.
Giữa cô và anh luôn có khoảng cách mãi không chạm được, cô rất muốn mình không lo lắng gì cả mà an phận ở bên cạnh anh những năm tháng này, mặc kệ tương lai là dài hay ngắn, chỉ cần anh thật lòng thì cô sẵn sàng cam tâm tình nguyện nhưng anh quá thâm sâu cô không biết được ở trong lòng anh bao nhiêu là chân thật làm cô thấy lo lắng bất an.
Người đàn ông như anh có biết bao người phụ nữ vây quanh, nói cô không ghen là sai nhưng cô không thể làm gì được cô không nắm bắt được trái tim anh mỗi lần nhìn thấy anh với người phụ nữ khác là tim cô bất giác đau.
Cô phải làm sao đây?...
Một cơn gió thoáng qua cô bất chợt thấy lạnh hơn, những bông tuyết nhỏ bay nhẹ trong làm gió, cô kéo cao cổ áo khoác, kéo chiếc khăn choàng cổ sát hơn một chút, lúc này cô mới cảm nhận mình đứng đây quá lâu, hai bàn tay lạnh cóng đã không còn cảm giác An Nhiên quay lưng đã đến lúc trở về nếu không anh sẽ tức giận, tới vỉa hè cô gọi taxi rồi trở về.
An Nhiên về tới nhà,vừa vào cửa đã thấy Tiểu Bạch lao ra cọ cọ lên chân cô muốn được cô ôm,cô cúi xuống ôm nó lên cảm nhận được cơ thể mềm mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477872/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.