Trong phòng nhiệt độ tăng lên, tiếng trầm khàn của anh và tiếng nức nở kiều mị của cô.
Giọng anh ngang ngược cùng bá đạo vừa luận động vừa hỏi cô:
_ An Nhiên em nói xem em thuộc về ai hả?
An Nhiên nức nở cô cố gắng cắn môi để không bật ra tiếng rên xấu hổ, nhưng anh dường như nếu cô không trả lời sẽ không tha cho cô, anh càng điên cuồng hơn khiến cô bật ra tiếng rên khe khẽ, anh bắt cô nhìn thẳng vào mình:
_ Trả lời tôi, nếu không đừng mong đêm nay tôi buông tha cho em.
An Nhiên bị dọa sợ lúng túng xấu hổ trả lời anh:
_ Em... thuộc... về... anh.
Câu nói vừa dứt Nguyên Phong thấy hài lòng ôm cô chặt hơn, cảm giác chặt khít khiến anh như phát điên chinh phạt trên người cô không bỏ sót tấc da thịt nào, anh muốn nuốt trọn thân thể cô vào thân thể mình.
Nguyên Phong quấn lấy An Nhiên không rời, không biết qua bao lâu cô mệt mỏi thiếp đi anh mới buông cô ra. Ôm cô vào ngực hôn nhẹ lên trán cô giọng nói đã không còn giận giữ có chút dịu dàng:
_ Em thuộc về tôi,không cho phép bất kì tên đàn ông nào tiếp cận em.
An Nhiên như con mèo thi thoảng vẫn còn tiếng nức nở nho nhỏ,Nguyên Phong bế cô dậy vào phòng tắm tắm rửa cho sạch sẽ rồi lại ôm cô đặt lên giường,khi kéo chăn đắp lại cho cô anh nhìn thấy dấu vết màu đỏ chói mắt trên ga giường có một chút xúc động trong tim anh, thì ra cô vẫn còn tốt đẹp như thế, không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477865/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.