An Nhiên phải ở lại bệnh viện một tuần hôm nay cô được xuất viện về nhà,vừa về tới nhà cô đã được Tiểu Bạch lao ra quấn lấy chân cô mừng rỡ,cô nhẹ nhàng cúi xuống bế lên ôm vào ngực,Tiểu Bạch nhận ra mùi của chủ nhân nó cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực cô mà Nguyên Phong ở bên cạnh sắc mặt đen lại:
_ Buông nó xuống mau lên.
An Nhiên không hiểu gì chỉ cười cười:
_ Cho em ôm một chút được không? em rất nhớ nó.
Nguyên Phong đanh giọng lấy tay kéo Tiểu Bạch ôm về phía mình nói:
_ Không được nó là giống đực không được phép động vào em.
An Nhiên cùng ba người làm nhất thời dở khóc dở cười:
_ Anh nói gì vậy em không hiểu.
Nguyên Phong thả con chó ra lạnh lùng nói:
_ Ai cần em hiểu? Lão Trần ngày mai mang Tiểu Bạch tìm người thiến nó đi,không biết thân biết phận.
Nói xong anh bỏ lên lầu bỏ lại bốn người mở to mắt không hiểu chuyện gì sảy ra,cậu chủ thật khó hiểu?
Một tuần sau Nguyên Phong mới cho cô tới công ty làm việc,sáng nay trên bàn ăn anh ngỏ ý muốn đưa cô đi mà cô không đồng ý,nếu mọi người biết cô là vợ của anh thì sẽ không thật lòng đối đãi với cô nữa nên cô vẫn quyết định đi xe buýt,cô chỉ ngồi xe của anh tới xe buýt.
Khi cô tới công ty cũng là 8h vừa hay vào giờ làm việc,An Nhiên đi về phía phòng Giám Đốc gõ cửa một giọng nói trong trẻo vang lên:
_ Mời vào.
An Nhiên rụt rè bước vào,đóng cửa lại cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477861/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.