Nguyên Phong sau khi lái xe về gần đến biệt thự,tâm trạng của anh càng tồi tệ hơn,không phải bỏ lại cô ấy ở đó tâm trạng sẽ thoải mái sao? tại sao lại khó chịu thế này?
Trong đầu anh tất cả đều là khuôn mặt đầy nước mắt của cô cầu xin anh,khiến lòng anh thấy khó chịu,tất cả mọi thứ đều có liên quan tới cô anh đều nhớ rất rõ nhắm mắt lại để tâm tình bớt kích động thì chợt câu nói của Thím Trương thoáng qua đầu anh:
" Cô chủ rất sợ bóng tối buổi tối ngủ luôn để đèn sang suốt đêm,không dám tắt đi "
Trong đầu Nguyên Phong như nổ vang,giật mình anh quay đầu xe lại nhanh như chớp,cô sợ bóng tối vừa rồi cô cũng nói cô sợ bóng tối! khốn kiếp!
Vậy mà anh đã làm gì thế này, anh đã nhẫn tâm bỏ cô ở lại đó,một nỗi lo sợ bao trùm lên người anh,nỗi bất an ngày một lớn.
Cầu mong cô đừng sảy ra chuyện gì nếu không anh hối hận cả đời,trong lòng một nỗi mất mát vô hình nào đó chạy qua khiến tim anh đau nhói,anh lái xe như bay đến chỗ anh bỏ cô lại nhưng tất cả bốn bề im lặng,anh xuống xe dáo dác tìm kiếm mà không thấy bóng cô anh lo lắng cất giọng:
_ An Nhiên,cô ở đâu?
Đáp lại lời anh là tiếng côn trùng kêu,anh thực sự bị doạ,hoảng sợ kêu tên cô rất nhiều lần nhưng tất cả vẫn im lặng như vậy, anh rút điện thoại gọi cho Đại Hưng,Giọng Đại Hưng ngái ngủ:
_ Cậu chủ! có chuyện gì sao ạ?
Nguyên Phong quát lên đầy gấp gáp:
_Mau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/477853/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.