Chương trước
Chương sau
An Nhiên cứ ngồi ở đó không biết qua bao lâu cho tới khi thím Trương bước tới bà che ô trên đầu cô khẽ gọi:
_Cô chủ nên vào nhà thôi mưa như này sẽ bệnh mất.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn bà trong màn mưa hình ảnh bà nhạt nhoà giống như mẹ của cô vậy, cô rất nhớ mẹ sẽ không ai yêu thương quan tâm tới cô như mẹ,ngày nhỏ mỗi lần tự ý dầm mưa sẽ bị mẹ phạt mấy cái ở mông rất đau nhưng đó là tình thương của mẹ bị bệnh mẹ sẽ rất đau lòng, cô thì thầm:
_Mẹ ơi! sao mẹ bỏ con ở lại vậy ạ? con mệt mỏi lắm giá như mẹ ở bên con thì tốt biết mấy mẹ mắng con cũng được phát mông con cũng được miễn sao con được nhìn thấy mẹ được mẹ vỗ về, bây giờ con đang rất hoang mang không biết làm như thế nào?mẹ ở nơi đó có thấy con không mẹ?
Cô ngửa đầu nhìn trời mặc nước mưa xối lên mặt đau rát nhưng nỗi đau này sao bằng nỗi đau trong lòng cô đây trái tim như bị dẫm mạnh tan nát niềm hi vọng tan vỡ mất rồi.Tình yêu của cô hèn mọn rẻ mạt trong mắt anh như vậy có đáng không???
Cô quay sang nhìn Thím Trương nhẹ gật đầu,đứng dậy đi về phía nhà chính cô bước đi như một cái xác không hồn.
Thím Trương dẫn cô đến một căn phòng nhỏ cuối hành lang mở cửa một căn phòng bên trong mọi thứ đều đơn giản màu sắc nhẹ nhàng bà nói với cô:
_ Từ ngày mai cô chủ sẽ ở đây.
An Nhiên không nói gì đi vào phòng gật đầu chào bà rồi đóng cửa lại,cô đi tới bên giường không để ý chiếc váy đã ướt sũng nước, nằm trên giường co mình lại nhắm mắt không muốn suy nghĩ gì nữa.
Một lát sau cửa phòng nhẹ nhàng mở ra một bóng dáng xuất hiện mang theo hương hổ phách nhè nhẹ tới bên giường.
Hàn Nguyên Phong nhìn cô trong bộ dạng chật vật ấy không hiểu sao trong lòng thấy khó chịu nhưng cảm giác đó chỉ lướt qua mấy giây ngắn ngủi rồi biến mất.
Anh lạnh lùng âm lãnh, ánh mắt toả ra hàn ý đứng đó nhìn chằm chằm thân hình bé nhỏ trên giường đang co mình lại nhìn rất yếu đuối nhưng lại mang tâm địa hiểm ác vì ích kỉ mà hãm hại cả em gái ruột của mình thực sự khiến anh cảm thấy kinh tởm muốn xem cô có thể diễn kịch được bao lâu.
Chợt trên khuôn mặt xinh đẹp hơi khó chịu đôi mày cau lại như gặp phải ác mộng qua mấy giây lại nằm im như trẻ con ngủ,mấy giây ngắn ngủi mà đi lướt qua tim anh một chút động lòng nhưng anh ko nhận ra.
Anh thầm nghĩ tất cả là do cô tự chuốc lấy mà thôi đây mới chỉ là bắt đầu của trò chơi.
Vô thức kéo chăn đắp lên người cô anh lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau An Nhiên tỉnh dậy thấy đầu hơi đau chắc do ngày hôm qua gặp nhiều chuyện lại dầm mưa kèm theo lúc ngủ gặp ác mộng mới thế.
Cô vội vã vào phòng tắm tắm rửa thay chiếc áo choàng tắm tìm quần áo để thay rồi xuống lầu nhưng cô chợt nhớ ra mình không có quần áo ở đây:
_Làm sao bây giờ?
Trong lòng hoang mang lo lắng cô thử đi tới mở cánh tủ xem có đồ nào mặc được không chợt thấy bên trong có một it đồ chắc do Thím Trương hôm qua chuyển tới trước cô thầm cảm ơn sự chu đáo của bà.
Cô chọn bộ thể thao adidas màu trắng mặc vào nhìn rất khoẻ khoắn,thân hình cô cao 1m68 hơi gầy nhưng khi cô mặc bộ đồ này lên nhìn cô tràn đầy năng lượng cuộc sống.
Mở cửa sổ hít thở bầu không khí trong lành nhàn nhạt mùi hoa bách hợp đưa tới thật dễ chịu cô nghĩ phải cố gắng dung hoà tất cả ở bên anh dù là hận hay là gì cũng được cô tin mọi việc sẽ ổn hơn.
Bước xuống lầu với đôi chân trần cô đi qua phòng khách vào phòng bếp nhìn thấy thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng cô chạy vào chào hỏi:
_Con chào Thím Trương.
Thím Trương đang khuấy cháo quay lại nhìn cô cười nói:
_ Cô chủ dậy rồi à,dậy sớm vậy? đêm qua ngủ có tốt không?đợi một lát sẽ có đồ ăn ạ! Mà sao cô chủ không mang dép vậy? Đi như vậy sẽ cảm lạnh đó!
_ Dạ không sao đâu ạ con khỏe lắm không bị bệnh được đâu, con chưa quen nhưng sau sẽ quen ngủ sẽ tốt hơn thím yên tâm đi, Thím có việc gì con phụ Thím nhé!
_Ôi cô chủ biết làm thật sao ạ?
Thím Trương vừa nói vừa chạy tới tủ dép lấy một đôi đi trong nhà đặt dưới chân cô, bà không đành lòng nếu cô bị ốm.
An Nhiên lúng túng xỏ dép nhẹ giọng đầy cảm động:
_Dạ con cảm ơn! Ngày trước con ở một mình phải tự học tự kiếm tiền lên luôn tự nấu ăn ở nhà.
Nói rồi cô lăng xăng rửa rau rồi cắt củ quả sau khi xong việc nhà bếp đợi Nguyên Phong thức dậy cô muốn ra ngoài sân một chút bèn nói với thím Trương cô ra ngoài một lát rồi chạy đi.
An Nhiên chạy đến vườn hoa bách hợp thấy lão Trần đang tỉa cây cô chạy tới chào ông:
_Lão Trần!
Lão Trần quay lại cười tươi:
_ Cô chủ đã thức dậy rồi ạ?
_Vâng,con giúp Lão Trần tưới nước nhé? ( Cô cười thật tươi để lộ hàm răng trắng tinh cùng núm đồng tiền xinh xinh tất cả thật đẹp như mặt trời đang toả nắng vậy)
Cô vừa làm vừa nói chuyện cùng lão Trần thật vui vẻ nụ cười của cô không thoát được ánh mắt chim ưng đang nhìn cô trên cửa sổ lầu hai mà cô không hay biết.
Nguyên Phong đứng trên cửa sổ nhìn thấy tất cả, nụ cười của cô đi nhẹ vào lòng anh, một chút ấm áp len lỏi vào trái tim băng giá mà anh không hề biết cứ đứng đó nhìn cô cho tới khi có tiếng Thím Trương ngoài cửa anh mới bừng tỉnh:
"_Mình đang thất thần cái gì vậy?"
Tiếng Thím Trương vọng vào:
_Cậu chủ bữa sáng xong rồi đấy!
_ Ừ
Nói rồi anh xoay người xuống lầu,vào tới phòng ăn nhìn bàn đồ ăn thật bắt mắt thấy có chút lạ lẫm nhưng không nói gì lạnh lùng lặng lẽ ăn phần ăn của mình rồi đứng dậy rời đi.
Thím Trương bên cạnh muốn hỏi có gọi cô chủ vào ăn cùng không nhưng thấy anh như tảng băng lạnh thì không dám lên tiếng.
Đang tưới hoa An Nhiên thấy tiếng động cơ xe cô biết là anh đã rời đi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.