An Nhiên từ từ mở mắt,dưới ánh sáng lờ mờ là căn phòng mầu trắng toàn thân có chút nặng nề,mùi thuốc khử trùng dộc vào mũi khiến cố chợt hiểu ra mình đang ở đâu,bệnh viện luôn là nơi đáng sợ nhất với cô.
Lặng lẽ nhìn xung quanh cô nhìn thấy Nguyên Phong đang gục xuống bên cạnh mình,gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ buông xuống chỉ còn lại sự dịu dàng hiếm có trên vầng trán cao cương nghị giờ đây có miếng băng gạc màu trắng,bàn tay đang cầm lấy tay cô cũng có vài chỗ bị thương do lao vào cứu cô.
An Nhiên cảm động khóe mắt cay sè,đôi mắt đẹp giờ là tầng sương mỏng,cô biết trước khi cô ngất đi,An Phong được bình an nhưng người lao vào cứu cô mặc cho lửa lớn bao trùm là anh,cô không dám nghĩ nếu không may anh có thể bị thương rất nặng,đưa cánh tay còn yếu ớt vuốt nhẹ lên gò má người đàn ông vì mệt mỏi mà thiếp đi,ấn đường vì lo lắng cho cô mà cau lại,cảm xúc của cô lúc này vô cùng chân thật,yêu vẫn là yêu anh tận tâm can trong muôn vàn nỗi hận.
Đôi mắt đẹp giờ đã nhạt nhòa, cô đang hạnh phúc nhưng lại thấy đau lòng,họ đã bỏ lỡ nhau quá nhiều,thời gian là vô tận mà mỗi khắc mỗi giây đều là trân quý, không kiềm được xúc động bàn tay cô hơi run rẩy khiến Nguyên Phong bị đánh thức anh mở đôi mắt sâu thẳm nhìn cô,cô đã thức tự bao giờ nhưng cô đang khóc,anh như choàng tỉnh có chút luống cuống bật dậy cầm bàn tay cô lên dịu dàng lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-sai-roi-2/1919944/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.