Chương trước
Chương sau
Chương 5202

Cô ấy xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Tô Lam và mọi người, cô ấy mới cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thật là ngại quá, ban đầu còn là một chuyện cảm động lòng người, cuối cùng lại để mọi người chê cười rồi.”

“Chị Chỉ Manh đừng nói như vậy, Nhất Phàm vẫn chỉ là một đứa nhỏ, có một số việc nhất thời chưa thể hiểu được cũng là chuyện thường, chị cho thằng bé thêm chút thời gian đi.”

Tô Lam thấy Tống Chỉ Manh như vậy thì chỉ thấy vô cùng xót xa.

Bởi vì cô hiểu rất rõ chuyện này.

Khúc Nhất Phàm là con của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, nhưng mà bây giờ lại không hề có ai có thể nói chuyện này cho cô ấy biết.

Chuyện đã đến nước này, dù là đối với Khúc Nhất Phàm hay là với Tống Chỉ Manh thì đều sẽ tạo thành những tổn thương rất lớn.

Nhưng nếu bọn họ không nhịn được mà nói ra sự thật của chuyện này cho Tống Chỉ Manh biết, Tống Chỉ Manh sẽ lập tức biết chuyện mình bị bệnh.

Như vậy thì ngoài việc khiến bệnh của cô ấy trở nên nặng hơn thì không hề có bất cứ lợi ích nào khác.

Hai phương diện này, cho dù có cân nhắc như thế nào đi chăng nữa, cũng không cách nào nói rõ cái gì nặng, cái gì nhẹ.

Cũng khó trách trong thời gian mấy năm qua, Khúc Thương Ly đã phải trải qua đau khổ như thế nò.

Vốn dĩ còn đang ngồi trên bàn ăn cơm, sau khi Quan Tử Việt nhìn thấy cảnh tượng rối ren này, ánh mắt đảo quanh khắp nơi.

Thăng bé chợt xuống ghế, đi đến bên cạnh Tống Chỉ Manh, nhón chân nhẹ nhàng kéo kéo tay cô ấy: “Cô ơi, cô giáo ngốc nghếch ở nhà trẻ giao cho cháu một bài tập thủ công, cô cũng biết là cháu không hề thích mấy thứ đồ của con gái này, nên hôm nay dù sao cô cũng đã đến nhà cháu ăn cơm chùa rồi, vậy cô nhất định phải làm giúp cháu nhé.”

Sau khi nghe thấy điều này, Tô Lam nhìn về phía con trai của mình.

Cô nhận ra thăng nhóc này không hề không tim không phổi như mình nghĩ, thậm chí còn rất biết để ý đến cảm nhận của người khác.

Trong nhà họ Quan, Tống Chỉ Manh là người cưng chiều ba đứa nhóc này nhất.

Mà trong số ba đứa nhóc thì Tống Chỉ Manh thích nhất là dính lấy Quan Tử Việt.

Nên dù Quan Tử Việt có mở miệng đòi hỏi cái gì thì cô ấy cũng sẽ chấp nhận một cách vô điều kiện.

Lúc này khi thằng nhóc đã nói muốn nhờ mình giúp, cô ấy lập tức đồng ý ngay.

Cô ấy đứng lên cúi xuống ôm lấy Quan Tử Việt vào lòng mình, thậm chí còn hôn bẹp một cái lên gò má của thằng bé: “Cục cưng của cô, người IQ cao như cháu mà lại còn nhờ cô giúp đỡ, cô nhất định sẽ không từ chối, yên tâm đi, bài tập thủ công gì cứ giao hết cho cô.”

Sau khi nói xong, Tống Chỉ Manh trực tiếp ôm lấy Quan Tử Việt đi lên lầu hai.

Bài tập thủ công mà Quan Tử Việt nói cần làm thật ra cũng không khó là mấy.

Nhưng mà cũng chiếm mất nửa tiếng của Tống Chỉ Manh.

Khó khăn lắm mới làm xong, Tống Chỉ Manh cầm lấy sản phẩm của mình, đang định khoe khoang với Quan Tử Việt thì thấy thằng bé không biết đã mơ mơ màng màng dựa vào bên cạnh mơ màng ngủ từ lúc nào.

“Thăng nhóc này, gì mà muốn cô giúp chứ? Rõ ràng là cô bận làm, còn cháu lại để cho cô tự làm mà.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.