🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 4811

Chỉ là bạn bè thân thiết, anh em họ hàng tụ tập lại ăn bữa cơm mà thôi.

Cho dù như thế cũng đã khiến cho Mộ Nhất Vi cảm thấy rất thỏa mãn.

Sau khi mọi người ăn bánh kem xong thì Mộ Nhất Vi bắt đầu kéo mấy người Tô Duy Hưng đi tới vườn hoa sau nhà chơi. Mấy người lớn thì ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Trước quầy bar nhỏ, Tô Duy Nam rót một ly rượu vang đỏ quý giá cho Quan Triều Viễn rồi nói: ‘Để cho vợ cậu bớt sắp xếp công việc cho chị dâu con bé đi, đặc biệt là những công việc cần phải biểu diễn.”

Quan Triều Viễn lung lay ly rượu trong †ay rồi đưa lên miệng nhấp một miếng: “Anh không có miệng à hay sao mà không nói?”

Tô Duy Nam híp mắt lại rồi nói: “Tôi nói thì thành uy hiếp mất rồi, cậu nói thì chỉ được xem là bàn bạc mà thôi.”

Quan Triều Viễn liếc lại: “Vợ ai người nấy quản.”

Hai người cứ tôi một câu, anh một câu mà đấu võ mồm với nhau.

Trong không khí có mùi thuốc súng thoang thoảng.

Mà lúc này Tô Lam đang ngồi trên ghế sô pha nhìn hai người đàn ông kia thì có hơi nở nụ cười: “Hai người bọn họ trải qua nhiều chuyện như thế, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống cùng uống rượu, nói chuyện với nhau.”

Mộ Mãn Loan cũng cười rồi gật đầu.

Dường như Tô Lam đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, hôm đó về nhà anh của em có làm gì chị không?”

Mộ Mãn Loan vừa nghe thấy cô nhắc tới chuyện này thì nét cười trên mặt hơi cứng lại một chút.

Mộ Mãn Loan quay mặt đi với vẻ mất tự nhiên rồi lắp bắp: ‘Không có gì…”

Tô Lam truy hỏi: “Đã không có gì thì chị đỏ mặt làm gì chứ?”

TOIii….

Mộ Mẫn Loan bị câu hỏi của Tô Lam khiến cho hoảng hốt.

Hôm đó sau khi quay về từ rạp hát thì Tô Duy Nam nổi giận đùng đùng mà trực tiếp đi lên tầng trên.

Mộ Mãn Loan lo lắng cho anh ấy, cô cũng biết mình đã làm anh không vui cho nên chỉ có thể lủi thủi đi theo, định dỗ dành chồng mình trước rồi nói tiếp.

Ai ngờ Mộ Mãn Loan vừa vào phòng, đang chuẩn bị xin lỗi thì Tô Duy Nam đã trực tiếp kéo cô ấy tới ghế sô pha với động tác vô cùng thô lỗ.

Khiến cho Mộ Mẫn Loan giật nảy mình.

Nhưng một giây sau cô ấy lại thấy Tô Duy Nam nhíu mày rồi lấy thuốc mỡ ra, bôi lên vết thương trên cổ cho cô ấy.

Mộ Mẫn Loan nhìn thấy gương mặt rõ ràng đang tức giận, nhưng trong đôi mắt đen láy lại có sự lo lắng không thể che giấu kia thì cảm thấy trái tim mình ấm áp tới nỗi sắp tan cả ra.

Từ khi mình về nước thì dường như Tô Duy Nam đã thay đổi, nhưng lại như chắng thay đổi gì cả.

Tô Duy Nam vẫn cưng chiều mình như trước đây, nhưng lại không ngang ngược và bá đạo như trước, anh ấy đã học được cách bao dung và thỏa hiệp.

“Cảm ơn anh, Duy Nam.”

Mộ Mãn Loan nhìn gương mặt đẹp trai kia rồi không kìm lòng được mà nói.

“Mấy câu xin lỗi cảm ơn này thì thôi đi, tránh cho việc lần sau em lại tiếp tục vì chuyện như thế này mà làm cho anh không vui.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.