Chương trước
Chương sau
Chương 3624
“Cho nên, trong mấy ngày anh rời đi này, có người nghĩ răng mình bị bỏ rơi, rầu rĩ không vui đến nỗi khiến cho bản thân gầy hẳn đi đúng không?”
Bị Quan Triều Viễn vạch trần, cả mặt Tô Lam liền đỏ bừng.
Nhưng cô rất nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc nhìn Quan Triều Viễn cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Em biết, có lẽ anh không muốn em nhắc lại về Lục Anh Khoa, nhưng em nhất định phải chân thành xin lỗi anh”
Vừa nghe đến tên của Lục Anh Khoa, ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh đi một giây.
Nhưng nhìn đến dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lam, anh đành áp chế sự nóng nảy trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe.
“Ban đầu quả thật em rất giận anh, vì sao không nói cho em biết trước chuyện có liên quan đến anh trai. Có lẽ do bất bình chồng chất nên sau khi em ở chung với anh rồi, trong lòng vẫn có chút đề phòng. Lúc trước em yêu cầu anh không được giấu em bất cứ bí mật nào nhưng chính bản thân em lại không làm được…
Tô Lam nói thực sự nghiêm túc, Quan Triều Viễn cũng thực sự cẩn thận lắng nghe, bởi vì khó có được nhóc con kia tình nguyện mở rộng cửa lòng để trò chuyện cùng anh như hôm nay.
Anh thà rằng cô cứ phát giận với mình, chứ không hề muốn cô chôn giấu tất cả mọi thứ trong lòng, sau đó lại hờn dỗi với anh.
Quan Triều Viễn đăm chiêu nhìn cô: “Cho nên?”
Mặt Tô Lam hơi phiếm hồng, đưa tay ôm lấy cổ Quan Triều Viễn: “Cho nên từ giờ trở đi, em cam đoan tuyệt đối không có bí mật gì giấu anh nữa”
Khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ cong, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lam, anh đột nhiên cảm thấy vất vả mười ngày của mình dường như đã được đền đáp rồi.
Anh đưa tay đỡ eo Tô Lam, gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ chứa đựng hình bóng đối phương.
Quan Triều Viễn ôm cô ngày càng chặt, Tô Lam lại như một bé thỏ trắng nép vào ngực anh, hai môi áp sát vào nhau, như thể trên đời này không còn gì tồn tại nữa.
Lúc này, gân quầy bar bên dưới du thuyền, Lâm Thúy Vân đang bưng một ly rượu, buồn chán đi tới mép boong tàu.
Cô ấy tựa vào lan can hưởng làn gió biển mát rượi, nhìn vào màn đêm dày đặc thở dài một hơi: “Haiz.
Tiếng thở dài này thật sự quá dài khiến cho đám người mẹ Lâm đứng cách đó không xa đều nghe được rõ ràng.
Mẹ Lâm hiểu rất rõ tính tình của con gái mình, trời sinh theo trường phái lạc quan, nếu có thể khiến con bé thở dài một hơi dài như rồi vậy chắc chắn có chuyệt Mẹ Lâm lập tức đi đến: Thúy Vân, làm sao vậy?”
Lâm Thúy Vân lắc đầu, cô ấy còn chưa kịp.
mở miệng giải thích thì Lâm An Nguyên đã xấu xa nói trước: “Còn vì gì nữa? Lúc trước giáo sư Lục đã tuyên bố sẽ tham gia buổi tiệc này cùng chị ấy, kết quả nửa đường đột nhiên cho chị ấy leo cây. Đương nhiên tâm trạng không tốt rồi”
Không cẩn thận bị chọc trúng tâm sự, Lâm Thúy Vân lạnh mặt, hung dữ nhìn chằm chằm.
Lâm An Nguyên “Thằng nhóc thối em nói cái gì hả?”
“Nhìn xem, mỗi lần bị em nói trúng chị đều cố ý biểu hiện bộ dạng hung ác này”
“Tên nhãi con em bớt nói hưu nói vượn đi.
Ai nói chị bị cho leo cây? Chị là người trời sinh đoan chính gặp khó không lùi, xưa nay chỉ có chị cho người khác leo cây, làm gì có vụ người khác cho chị leo cậy chứ. Bớt ăn nói vớ vẩn đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.