Chương trước
Chương sau
Chương 3483
Anh cau mày và hạ giọng: “Tống Chỉ Manh, cô định làm gì?”
Tống Chỉ Manh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh c tôi muốn làm có liên quan gì đến anh không? Người không tin cả con ruột của mình thì có tư cách gì để làm bố?”
Những lời nói của Tống Chỉ Manh đã khiến cho nét mặt của Khúc Thương Ly biến sắc Anh định mở miệng đuổi Tống Chỉ Manh đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô nửa quỳ xuống trước mặt Khúc Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, chuyện vừa xảy ra, cô đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, chuyện này cháu không sai chút nào, cũng không cần phải xin lỗi bọn họ, hiểu chưa?”
“Tống Chỉ Manh!”
Khúc Thương Ly cau mày.
Tống Chỉ Manh uể oải đứng dậy và liếc nhìn Khúc Thương Ly: “Tôi không điếc, nên không cần phải to tiếng nói chuyện với tôi như vậy!”
Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nói: “Cô là ai?”
“Bà không cần quan tâm tôi là ai. Tôi đến đây chỉ vì lúc nấy tôi đến bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình của sự việc. Tôi ở đây chỉ để nói ra sự thật”
Nói xong, Tống Chỉ Manh quay lại nhìn chằm chằm vào tên mập.
Lúc này cậu ta vừa bị đánh nên vẫn đang khóc rống lên.
“Cô nói này, vừa rồi khi cháu bắt nạt người khác, còn gọi người ta là đồ con hoang mà còn dám động tay đánh người, không phải cháu rất kiêu ngạo sao? Lúc này sao lại khóc lóc thảm thiết như vậy!”
Sau khi nghe sự thật, khuôn mặt của Khúc.
Thương Ly đột nhiên thay đổi: “Cô nói gì?”
Khúc Nhất Phàm là do một tay anh nuôi nấng, nên anh hiểu rõ nhất cơn giận của con mình là gì.
Khúc Nhất Phàm sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nói rằng mình là đồ con hoang.
Tên mập dường như đã cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Khúc Thương Ly, và đột nhiên cậu ta có chút sợ hãi.
Cậu quay đầu lại và túm lấy áo của mẹ, khóc lóc và bắt đầu nói dối: “Mẹ, không phải, là do con khỉ gầy này. Nó nhất định giành lấy đồ chơi của con! Vốn dĩ con đã nói rồi. Con sẽ đưa cho nó sau khi con chơi xong. Nhưng nó không đồng ý, và sau đó nó đã đánh con.”
Mẹ tên mập nhìn Tống Chỉ Manh nghi ngờ: “Con trai tôi nói răng nó không đánh ai cả.
Chính đứa nhỏ đối diện là người đã động thủ trước. Tôi tin con trai tôi, nó sẽ không bao giờ.
làm ra những chuyện không có giáo dưỡng như vậy!”
“Bà có chắc không? Rất dễ dàng để chứng minh xem ai đang nói dối.”
Bà ta hãn là hiể rõ con trai mình, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, làm sao bà có thể đứng về phía người ngoài?
Vì vậy, bà chỉ có thể cắn răng và nói: “Cho dù thế nào đi nữa, thì đó chỉ là xích mích nhỏ giữa hai đứa trẻ, đẩy đẩy đánh đánh vài cái là được rồi. Nhưng đánh người khác thành ra như thế này thì thật là quá đáng và ác độc quá rồi!”
“Vừa rồi bà có nói bọn chúng đều là trẻ con. Trẻ con đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng là một người trưởng thành, bà chỉ vì nhìn thấy con mình khóc mà lao lên đẩy ngã đứa bé, thậm chí còn không hỏi rõ ngọn ngành vấn đề. Về chuyện này tôi có thế kiện bà về tội cố ý làm hại, bà có biết không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.