Chương trước
Chương sau
Tô Lam nhìn xung quanh một vòng chợt phát hiện mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Chuyện cô mang thai ngoại trừ Lâm Thúy ‘Vân cũng không còn ai biết Cô cũng không muốn công bố, dù sao chỉ còn một tháng là thi rồi.
Hơn nữa bụng của cô cũng không phải rõ ràng lắm, chỉ cần chống đỡ qua kỳ thi, cho dù người khác có biết cô mang thai thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cô.
Nhưng viện trưởng Vương muốn cô lên biểu diễn, không phải hạng mục khác, mà là đấu vật!
Môn vật lộn này nếu không ngã đúng sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Viện trưởng Vương thấy Tô Lam chậm chạp không chịu hành động thì nét mặt rõ ràng có chút không vui.
“Bạn học Tô Lam, em có chịu lên hay không?”
Sắc mặt viện trưởng Vương trầm xuống, giọng nói mang theo uy nghiêm không cho từ chối.
Sau đó các học viên dưới bục cũng bắt đầu phàn nàn: “Đúng đó, không muốn lên thì cứ thẳng thừng từ chối đi, hoặc là thừa nhận làm không được là được rồi mài”
“Phải rồi, đứng đây làm chỉ rồi không nói gì? Vậy không phải là đang làm lỡ thời gian của chúng ta sao?”
“Tôi thấy cái gọi là học sinh giỏi cũng chỉ có thế mà thôi.”
Tiếng mọi người nghị luận càng lúc càng lớn, ngay lúc này đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Viện trưởng Vương”
Mọi người đều quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy Lâm Thúy Vân đứng lên: “Viện trưởng Vương, hai ngày trước Tô Lam ngã bị thương ở chân, tuy là nói bây giờ đã đỡ hơn một chút nhưng trên đầu gối còn có vết thương, cậu ấy không thể biểu diễn được, hay là để em thay cậu ấy đi”
Tô Lam nhìn sang Lâm Thúy Vân băng ánh mắt cảm kích.
Viện trưởng Vương cau mày: “Hóa ra là bị thương à, Tô Lam, em bị thương thì cứ nói thắng, không phải miễn cưỡng, biết chưa?”
Tô Lam gật đầu: “Dạ”“
“Lâm Thúy Vân, em đã xung phong vậy thì em lên đi!”
Lâm Thúy Vân tự tin tràn đầy lên bục, cô ấy chuẩn bị một chút cảm xúc.
Dựa theo yêu cầu của viện trưởng Vương, lúc tỏ tình bị từ chối, còn bị nam sinh mình crush đẩy ra rồi trực tiếp ngã ngồi trên đất.
Bài kiểm tra này không chỉ đơn giản là kiến thức cơ bản của đấu vật, mà cả cách diễn đạt cũng rất quan trọng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân bước lên bục, trên mặt những học viên có mặt ở đây đều lộ ra vẻ khinh thường.
Phải biết rằng thành tích văn hóa của Lâm Thúy Vân trước đó vẫn luôn không đạt tiêu chuẩn, sau này chẳng biết chuyện gì xảy ra mà đột nhiên đạt ngay ranh giới của bài thi.
Thành tích văn hóa kia cô cùng thê thảm, e rằng bài chuyên ngành cũng chẳng khá hơn là baot Ngay lúc mọi người đang đợi chê cười Lâm Thúy Vân thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt mới còn cười hì hì, trong nháy mắt đã suy sụp xuống.
Cô ấy cúi đầu lấy chút cảm xúc rồi chậm rãi mở mắt.
Trong đôi mất kia tràn ngập vẻ bất an và lúng túng, thể hiện sự căng thẳng và chờ mong của cô gái rất thuần thục.
Đầu ngón tay thon dài xoắn xuýt lại, môi dưới khẽ cần, những cảm xúc trong mắt vậy mà đều là diễn.
Viện trưởng Vương đang ở kế bên phụ cô: “Thật xin lỗi, cậu quả thực là một cô gái tốt, là tôi không xứng với cậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.