Chương trước
Chương sau

Ông cụ Quan cười cười hết sức khó xử.
Trong lòng Quan Triều Viễn hơi có chút kinh ngạc, anh nhìn về phía ông cụ Quan: “Mấy ngày nay, người vẫn luôn bày mưu tính kế giúp ông là thäng bé sao?”
Ông cụ Quan có chút ngượng ngùng, gật gật đầu và ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn “Cách đây một thời gian, ông thấy buồn chán quá nên đến công viên Thiên Đàn lang thang đi dạo, muốn giao lưu tài đánh cờ với mấy ông bạn già. Hôm đó ông tình cờ gặp thăng bé. Thật không ngờ còn bé nhưng khả năng chơi cờ của thăng bé rất khá.”
Nói đến đây, ông cụ Quan không khỏi bừng tỉnh ngộ “Ông đã nói rồi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Hóa ra nhóc con này chính là con trai của cháu! Không hổ là khi chơi có thể cầm hòa được cháu”
Ông cụ Quan vừa nói xong, phát hiện sau lưng Tô Duy Hưng còn có một cô bé nhỏ nhắn rất đỗi hẹn thùng, xấu hổ.
Cô bé xinh xắn như một viên ngọc quý, diện mạo trông rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn ngấn nước, quả thực giống như in cùng một khuôn với Tô Lam.
“Đây là cháu gái nhỏ của cụ sao?”
Ông cụ Quan vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn ôm cô bé.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn này, thậm chí ông cụ Quan còn thấy giống như dáng vẻ của Lệ Bảo Ngọc hồi bé.
Người ta nói rắng cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô.
Xét vào trường hợp hiện tại, quả nhiên là không sai Nhìn thấy ông cụ Quan đến gần mình, Tô Mỹ Chỉ vội vàng lùi lại vài bước, hồi hộp núp sau lưng anh trai.
‘Vẻ mặt của ông cụ Quan có chút ngượng ngùng: “Trông cụ xấu xí quá, dọa các cháu sợ sao?”
Tô Mỹ Chỉ trơ mắt nhìn cụ già tóc bạc nhưng đầy sức sống, khỏe khoản trước mặt mình.
Ông ấy trông rất dễ gần, lại mỉm cười nhẹ nhàng, không làm cho người khác ghét một chút nào.
Chỉ là…
Tô Duy Hưng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Hai ngày trước, khi chúng tôi về nhà ông bà nội, Tô Mỹ Chỉ đã bị đẩy ngã cho nên cực kỳ sợ hãi”
Ông cụ Quan nghe xong những lời này, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, trong chốc lát, trong lòng ông ấy càng cảm thấy tội lỗi, áy náy với hai đứa trẻ.
Ông ấy lại đi gần về phía Tô Mỹ Chỉ: “Cháu tên là Tô Mỹ Chỉ sao?”
Tô Mỹ Chỉ ngượng ngùng gật đầu: “Đây là cái tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu.
Nói rằng cháu là cục cưng duy nhất trên thế giới này”
Ông cụ Quan cười, nụ cười trên mặt càng thêm phần rạng rỡ: “Cụ là cha của ông nội các cháu, có nghĩa là cụ nội của các cháu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, cụ đã rất thích cháu rồi. Cháu có thế để cho cụ ôm cháu một cái không?”
Dường như sau khi bị Bạch Ninh Hương đẩy ngã, Tô Mỹ Chỉ có chút ám ảnh.
Bây giờ, cô bé nhìn thấy ông cụ Quan giang hai tay về phía mình, cô bé có phần thận trọng, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn Mãi cho đến khi Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gật đầu, cô bé mới bước ra từ phía sau lưng anh trai mình, cẩn thận bước tới trước mặt ông cụ Quan, sau đó giang hai tay ra.
Ông cụ ôm cô bé vào trong lòng, cảm nhận thân thể nhỏ nhẫn kia, ông ấy chỉ cảm thấy nước mắt lưng tròng.
“Ngoan, ngoan lắm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.