Chương trước
Chương sau

Chương 3144
Quan Triều Viễn đỡ eo cô, dịu cơ thể như đang mềm nhũn ra của cô, cúi đầu hỏi “Anh buông tôi rai”
Lúc này, Tô Lam đang cực kỳ tức giận và đơn giản không muốn nói một lời nào với anh.
“Anh đã nói rồi, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay đâu?
Giọng nói bình tính của Quan Triều Viễn vang lên, tay lại càng giữ cô chặt hơn, như thể muốn kéo sát cơ thể Tô Lam vào người mình vậy.
Tô Lam biết giấy giụa cũng không thể thoát được nên cũng chẳng buồn giấy giụa nữa Cô cúi đầu cười: “Ừ, đúng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất Từ trước đến nay, phong cách của anh lúc nào cũng lạnh lùng và độc đoán như vậy. Anh định làm gì cũng sẽ không bao giờ bàn bạc với người khác. Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nếu tôi đã rơi vào tay anh, đúng không? “
“Anh… Khi an biết hai đứa trẻ là con của mình, thực sự anh như nhảy lên vì vui sướng”
Thấy cô đã mệt lử vì làm ầm lên, Quan Triều Viễn dứt khoát bế cô lên, hai người ngồi xuống bên cạnh hòn non bộ.
Bây giờ, Tô Lam chỉ đơn giản là không muốn đối mặt với anh một chút nào, nhưng lại không thể nào tránh được anh, vì vậy cô chỉ có thể ngang ngược quay mặt đi.
“Nhưng em có biết không? Khi anh hỏi em, em đã nói với anh rằng cả đời này em không muốn gặp lại cha ruột của hai đứa trẻ. Em có biết cảm giác của anh lúc đó ra sao không?”
Tô Lam vẫn không nhìn anh, nhưng có điều trong lòng cô hơi sững sờ.
Cô đã nói những lời này khi nào vậy?
Quan Triều Viễn đã hỏi cô về cha ruột của hai đứa trẻ khi nào vậy?
Cô nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại một lát, quả nhiên là có chút kí ức mơ hồ.
Nhưng khi đó, là do cô lo lắng Quan Triều Viễn sẽ ghen nên mới cố tình buông những lời cay độc đó.
Có lẽ nào Quan Triều Viễn cố tình che giấu chuyện này với cô vì lý do này?
“Em có thể giận anh, cũng có thể cáu gắt với anh, nhưng em không được phép chạy trốn.”
Quan Triều Viễn cúi đầu, chăm chú nhìn Tô Lam, nói rõ từng câu từng chữ một.
Thật vất vả để biết rốt cuộc ai là cha ruột của.
hai đứa trẻ, nhưng lúc này Tô Lam không thể diễn tả được rốt cuộc cảm xúc của mình đang như thế nào.
Với tình hình trước mắt mà nói, có thể khẳng định Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con ruột của Quan Triều Viễn có thể là kết quả tốt nhất, cô nên thở phào nhẹ nhõm thì hơn Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cái người Quan Triều Viễn này đã biết sự thật từ lâu nhưng văn giấu diếm không chịu nói cho mình biết, Tô Lam cảm thấy như thể có một ngọn lửa thịnh nộ cháy ở trong lòng.
“Tôi mệt rồi”
‘Sau một hồi im lặng, Tô Lam chỉ nhàn nhạt nói ra được vài từ.
Quan Triều Viễn biết mình đã làm sai, lương tâm cắn rứt, chột dạ, lúc này chỉ còn cách thú nhận với Tô Lam, khi nghe cô nói mệt, anh lập tức nói: “Vậy chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi”
Tô Lam biết tên này sẽ không buông tay cô ra, cho nên cô cũng không giấy giụa, mặc cho anh nắm tay cô đi về phía phòng khách Trước khi bước vào phòng khách, khi Quan Triều Viễn chuẩn bị di vào, bỗng dưng cô dừng lại: “Tôi muốn ở một mình”
Cô cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô có chút không chấp nhận hết được chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.