Chương trước
Chương sau

Dì Vương bảo mẫu vùa thấy Quan Triều Viễn đến, vui vẻ tiến lên chào hỏi “Cậu chủ, cậu đã về rồi?”
Nhưng mà khi bà ta nhìn thấy đứa bé Quan Triều Viễn ôm trong lòng, tươi cười trên mặt lập tức.
cứng lại Mấy ngày trước truyền ra một ít tin đồn, nói Quan Triều Viễn thay người đàn ông khác nuôi con.
Di Vương nhìn Quan Triều Viễn từ nhỏ lớn lên, căn bản không tin anh là người như thế.
Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy anh thân thiết ôm đứa bé, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Lời đồn đại là thật sao?
Dì Vương cứ đứng im ở một chỗ cho đến khi Quan Triều Viễn nói chuyện với bà ta: “Cha mẹ có ở nhà không “Có, đương nhiên là có nhà! Ông chủ và bà chủ sau khi ăn trưa xong thì vẫn ở nhà chờ, không đi ra ngoài..”
Lúc dì Vương nói chuyện có nhìn thoáng qua Tô Lam.
Tô Lam lễ phép, mỉm cười chào hỏi với bà tại “Dì Vương”
“Vâng.”
Dì Vương có chút ngượng ngùng, cười mời họ vào.
“Bà chủ, ông chủ, cậu chủ và cô chủ đã trở lại”
Bởi vì tiếng “dì Vương” vô cùng thân thiết của Tô Lam, thiện cảm của dì Vương với cô cũng tăng lên không ít, lập tức xưng hô thành cô chủ.
“Dì Vương, sao tôi không biết từ khi nào nhà họ Quan có một cô chủ?”
Có tiếng bánh xe từ trước nhà truyền tới.
Bạch Ninh Hương được một người hầu đẩy vào từ bên ngoài, sắc mặt lạnh như băng, tư thái †ao nhã Lệ Trí Thần lúc này đang ngồi ở sô pha trong phòng khách.
‘Vừa nghe nói Quan Triều Viễn đã trở lại, ông ta buông từ báo đang đọc xuống.
Liên tục mấy ngày qua, đầu đề của các tờ báo đều là tin tức phu nhân thần bí của người thừa kế tập đoàn Quan thị xuất hiện với người ngoài.
Ông ta đã đọc không nổi nữa.
“Cha, mẹ”
Quan Triều Viễn nói trước.
Sau khi Bạch Ninh Hương tới gần mới phát hiện một chuyển này Quan Triều Viễn về còn dẫn theo hai đứa con hoang nữa.
Bộ dạng đoan trang vừa mới duy trì được nháy mắt đã sắp vỡ ra, gương mặt bà bình tĩnh “Con còn biết chúng ta là cha mẹ con?”
“Nếu con thật sự còn coi chúng ta là ba mẹ, sẽ không mang theo hai đứa con.
Hai chữ “con hoang” còn chưa kịp nói ra, sắc mặt Quan Triều Viễn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, đánh gấy lời của bà: “Mẹ, nếu mẹ gọi con về là muốn cãi nhau với con, con nghĩ không cần thiết”
Biểu cảm trên mặt Bạch Ninh Hương tức giận: “Triều Viễn, mẹ là mẹ con, hiện tại không có tư cách giáo huấn con hai câu sao? Trước kia con không phải như vậy”
Lời này của Bạch Ninh Hương là có ám chỉ.
Ý tứ của bà đơn giản, chính là con của bà bị hồ ly tỉnh bên cạnh mê muội rồi.
Hoặc là bị cô thôi miên luôn rồi!
Nếu không, sao anh lại có thể dẫn hai đứa con hoang về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.