Chương trước
Chương sau

Chương 3041
Nhan Thế Khải truyền đến âm thanh vô cùng huyện náo. Nhan Thế Khải lên tiếng chào, cúp máy.
Tô Lam có thể đoán được, chắc là cha Nhan và mẹ Nhan.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam dụi dụi mắt vành mắt, chỉ cảm thấy ê ấm một chút.
Cô vừa mới quay người lại, bất thình lình nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa.
€ô bị giật mình kêu lên “Anh… anh đứng đây từ lúc nào?”
Ánh mắt Quan Triều Viễn nhàn nhạt, không vội vạch trần cô.
“Vừa tới, Lâm Mộc đã chuẩn bị cơm xong, xuống lầu ăn sáng thôi.”
Tô Lam hơi chột dạ: “Được”“
‘Sau khi ăn sáng xong, Quan Triều Viễn liền dẫn Tô Lam đi một chuyến tới quảng trường.
Tô Lam ở bên trong tìm một cửa hàng nhỏ tương đối quen thuộc, chọn một lúc lâu thì được một chiếc hộp màu gỗ lim thuần túy.
Quan Triều Viễn chờ cô trước cửa hàng.
Như loại cửa hàng nhỏ tinh xảo này, đi ra đi vào chủ yếu là nữ sinh.
Người đẹp trai bức người như Quan Triều Viễn đứng ở chỗ này, lập tức liền thu hút không ít nữ sinh đến liếc trộm.
Quan Triều Viễn bị các cô gái nhìn đến không kiên nhẫn được nữa, liền lạnh lùng trừng các cô ấy một chút.
Những cô gái nhỏ kia bị cái nhìn trừng cho bước chân phát lạnh, mặt mũi trắng bệch Người đàn ông này trông đẹp trai vậy mà lại có cảm giác hung ác vậy chứ?
Một hồi lâu sau, Tô Lam cầm một chiếc hộp gỗ lim tinh xảo đi ra.
Cô đưa đồ vật trong tay vô cùng tự hào lắc lư trước mặt Quan Triều Viễn: “Xong Quan Triều Viễn thuận tiện nhận lấy đồ vật.
Thật ra anh cũng tò mò không biết rốt cuộc cô nhóc của anh chuẩn bị quà gì cho lão già kia?
‘Sau khi hộp gỗ đỏ bị mở ra, không ngờ bên trong có một chuỗi vòng ngọc màu đỏ, là một chuỗi vòng đeo tay làm từ gỗ tử đàn thượng hạng.
Quan Triều Viễn lấy vòng tay ra, chỉ cần sờ vào chất gỗ thì đã biết rằng đây là gỗ tử đẳng thượng hạng trăm năm tuổi.
Hơn nữa, nếu không phải được đeo qua nhiều năm, thì chắc chắn không thể có cảm giác mượt mà trơn bóng thế này được.
Anh tỉnh tế phát hiện ra, trên viên đá cuối cùng của chuỗi hạt này, có khắc một chữ “Ninh”.
“Chùa Ninh Minh?”
Quan Triều Viễn nhíu mày.
Biểu cảm trên mặt anh dù không thay đối gì nhiều, nhưng trong mắt anh lại toát lên vẻ khó tin.
Nếu anh đoán không lầm thì chuỗi ngọc này hẳn là do trụ trì chùa Ninh Minh đeo nhiều năm, nên bên trên mới có thể khác một chữ “Ninh” như thế.
Vị sư trụ trì chùa này là một đại sư vô cùng danh tiếng, đức cao vọng trọng, rất ít khi nào lộ mặt.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, cảm xúc anh đột nhiên trở nên hỗn loạn: “Chân của em, là vì đi thỉnh xâu chuỗi này nên mới ra nông nỗi này đúng không?”
Mặt Tô Lam đỏ lên, không ngờ chuyện gì Quan Triều Viễn cũng biết, đến cái này mà cũng đoán ra được.
“Em chỉ cảm thấy, nếu so với sự quý giá đất tiền thì ông cụ chắc sẽ thích thành ý hơn”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.