Chương trước
Chương sau

Chương 3032
Sau khi cô lấy được đồ, trời cũng đã dần tối.
Tô Lam cúi người xoa xoa đầu gối sưng †ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nẵng, nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, tươi cười.
Lúc cô trở lại thành phố Ninh Giang thì đã hơn sáu giờ chiều.
Tô Lam cẩn thận cất món quà đã chuấn bị vào ba lô, còn tiện tay vố vồ nó: “Mặc dù món quà này không phải là quý giá nhất, nhưng nhất định là sáng tạo n Chưa kịp đeo ba lô lên lưng thì một bóng đen đột ngột xuất hiện phía sau cô.
Khi hai người đi ngang qua, bóng đen đó lại †úm lấy balo của cô, chạy thục mạng về phía trước.
Tô Lam bị lực kéo cực lớn này xô ngã thẳng xuống đất.
Đầu gối lại bị thương, sưng lên lần hai, khiến cô đau đớn, gần như không thể đứng vững “Cướp, cướp!”
Cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân, cô nhanh chóng đuổi theo.
Không quan tâm đến điện thoại di động và ví tiền trong túi, nhưng món quà kia cô ấy đã phải mất rất nhiều tâm tư mới có được nó trong tay, nhất định không thể làm mất!
Tô Lam còn chưa chạy được bao xa thì đột nhiên một chiếc xe thương vụ màu đen đã dừng lại bên cạnh cô.
Ngay khi cửa xe mở ra, Nhan Thế Khải bước nhanh xuống: “Tô Lam, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hôm nay, Nhan Thế Khải và tập đoàn nhà họ Lục cùng nhau thảo luận về một dự án hợp tác.
Thứ bọn họ muốn sử dụng chính là một mảnh đất gần bến xe, nên hôm nay bọn họ đặc biệt đến đây để chọn mặt bằng.
Thật trùng hợp, ngay khi Nhan Thế Khải chuẩn bị ra về thì lại nhìn thấy Tô Lam đang chạy điên cưồng trên phố.
‘Vừa nhìn thấy Nhan Thế Khải, Tô Lam hoảng sợ túm lấy anh ấy, thở hổn hển, chỉ về phía trước: “Tên cướp, tên cướp kia, hẳn cướp túi xách của eml”
Nhan Thế Khải tối sâm mặt lại: “Hắn chạy hướng nào?”
Tô Lam vừa mới giơ ngón tay lên chỉ hướng, anh ấy liền vội vàng đuổi theo.
Nhưng tên cướp đó dường như rất thông thuộc địa hình nơi đây.
Hản ta nhanh chóng rế vào trong con hẻm nhỏ bên trái rồi biến mất tăm.
Nhan Thế Khải vừa lái xe, vừa tiện tay cởi chiếc áo khoác vest của mình, ném sang một bên, “Đàn anh!”
Tô Lam cố gắng chịu đựng cơn đau ở đầu gối mà đuổi theo.
Đây là một con hẻm nhỏ ngoẫn ngoèo, có tất cả ba lối ra.
Tô Lam đuổi theo hai con hẻm nhỏ, phát hiện ra chúng đều là ngõ cụt Khi cô đang định lao vào ngã rẽ thứ ba thì chợt thấy một bóng đen lao ra.
Tô Lam bị bóng đen đẩy vào tường.
Nhìn kỹ lại, đây không phải là tên cướp đã cướp balo của cô sao?
Hản ta liều mạng chạy, vừa chạy vừa chửi rủa: “Chết tiệt, thật xui xẻo, lại gặp phải kẻ ham tiền không muốn sống!”
Tô Lam tái mặt: Ham tiền không muốn sống sao?
“Đàn anh!”
Tô Lam quay người, lao vào con hẻm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.