Chương trước
Chương sau

Chương 2998
Trái tim chợt chùng xuống, cô ta chạy thẳng đến phòng bệnh bảng tốc độ nhanh nhất.
“Rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng bệnh gần như bị cô ta đạp gấy.
Trong phòng bệnh tối đen như mực không có một bóng người, vắng vẻ trống rỗng Anh ấy đi rồi Anh ấy lại đi rồi!
Mộ Mẫn Loan ngã ngồi xuống mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng.
“Chị Mẫn Loan, chị không sao chứ?”
Bối Bối cho rằng Mộ Mẫn Loan đang đau lòng vì chuyện vừa nấy cãi nhau với Tư Vũ Chiến, lập tức cảm thấy vô cùng bối rối Mộ Mẫn Loan không để ý đến Bối Bối, cứ bụm mặt khóc rống lên.
Không biết đã khóc bao lâu, bóng đèn phía sau lưng cô ta đột nhiên phát sáng.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa phòng bệnh: “Vứt bỏ vị hôn phu vượt quá giới hạn của mình, cô Mộ cảm thấy đau lòng đến vậy sao?”
Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy dường như có một tia sét xuất hiện trong đầu cô ta, sau đó đột nhiên nổ tung.
Cô ta ngơ ngác quay đầu, nhìn người đàn ông đứng ở cửa bằng đôi mắt đẫm lệ, nước mắt khiến hình ảnh của anh ta trở nên mông lung Thậm chí cô ta còn dùng mu bàn tay quệt ngang một cái, lau nước mắt trên mặt mình ‘Sau khi nhìn rố gương mặt của người đàn ông, cô ta loạng choạng đứng dậy, nhào cả người vào trong lồng ngực của anh ta.
Cô ta ôm chặt eo của người đàn ông bảng cả hai tay, khóc rống lên Âu Dương Hải cứ biếng nhác đứng im, mặc cho Mộ Mẫn Loan gục đầu vào trong ngực của mình òa khóc như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, như thể muốn trút hết tất cả cảm xúc kìm nén trong lòng suốt mấy năm qua ra ngoài, cuối cùng tiếng khóc của cô ta cũng dần dần thấp xuống “Cô Mộ không khóc nữa à?”
Mộ Mẫn Loan sững sờ trong giây lát.
Cô ta đột nhiên nhớ tới một câu nói mà Tô.
Duy Nam đã từng nói với mình cách đây rất lâu: “Tôi sẽ không bao giờ khiến người phụ nữ của mình phải rơi nước mắt”
Mộ Mãn Loan nghẹn ngào một hồi, sau đó cô †a nhanh chóng lau sạch nước mắt, lúc nói chuyện, giọng nói vẫn còn mang chút âm mũi: “Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi”
‘Vừa nói đến chữ “đi” này, Mộ Mắn Loan lại cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt suýt chút nữa lại rơi xuống.
Âu Dương Hải vẫy vấy tệp tài liệu trong tay, sau đó xoay người, ngồi xuống ghế sô pha bên kia: “Hóa ra làm vệ sĩ cho cô Mộ là phải ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi suốt hai mươi tư giờ không được phép rời đi sao?”
Mộ Mãn Loan vội vàng bước tới chỗ ghế sô pha, cô ta thận trọng đứng trước mặt anh ta: “Tôi… Tôi không phải có ý đấy, anh muốn đi bất cứ nơi nào cũng được, nhưng mà… Có thể nói cho tôi biết trước được không?”
Âu Dương Hải ngả người lên ghế, nheo mắt nhìn cô ta, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Đây có phải là yêu cầu của cô Mộ dành cho tôi với tư cách là một “bà chủ” không?”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên, cô là người đã thuê tôi, cho dù cô muốn cơ thể của tôi, tôi cũng sẽ không chút do dự dâng lên tặng cô: Sắc mặt của Mộ Mắn Loan bổng trở nên trắng nhợt.
Cơ thể sao?
Cô ta đột nhiên nghĩ đến việc vô cùng có khả năng trước kia Âu Dương Hải cũng từng có thái độ như thế này khi làm vệ sĩ cho con gái nhà công tước. Nghĩ vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.