Chương trước
Chương sau

Chương 2922
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Chỉ Manh lập tức trắng bệch: “Anh… Anh đang nói cái gì vậy hả!”
Đôi mắt của Khúc Thương Ly còn đang hừng hực lửa giận, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng dừng lại trên đôi môi của cô, chậm rãi ma sát một cách tỉnh tế.
“Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng tư vị của cô ở trong đầu tôi vẫn luôn không thể phai nhạt được. Tiếng thở dốc của cô, sự sít chặt tinh tế của cô, còn có bộ dáng cô kêu tôi không cần phải dừng lại, gọi tôi là anh trai Thương Ly. Nếu đã không thể quên vậy thì chúng †a cứ dành ra một đêm ôn lại chuyện cũ một chút? Nếu làm như vậy, chẳng những là tôi được phát tiết mà ngay cả cô cũng có thể đạt được nguyện vọng, cô thấy thế nào?”
“Bốp!”
Trong cơn giận dữ, Tống Chỉ Manh lập tức vung tay tát anh ấy một cái.
Bởi vì tức giận muốn điên lên rồi, cho nên lực đạo trên tay của cô ấy cũng không có một chút sự không chết nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly bị đánh nghiêng qua một bên.
Nhưng mà hình như anh ấy cũng không hề tức giận, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má phải vừa bị đánh của mình, đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc: “Vừa rồi không phải còn nói cái gì cũng đồng ý làm theo hay sao? Tình cảm của cô cùng lắm cũng chỉ được như thế”
Nói xong lời này, Khúc Thương Ly không chút do dự xoay người rời đi Chỉ để lại một mình Tống Chỉ Manh ngơ ngác đứng tựa vào vách tường, hốc mắt đỏ lên.
Trong phòng, Tô Lam đã từ xa chứng kiến được tất cả những chuyện này khế hô lên một tiếng: “Trời ơi, chị Chỉ Manh vừa mới tát Khúc Ảnh Đế một cái!”
Bởi vì lúc hai người bọn họ nói chuyện đã đi ra ngoài kéo dãn ra một khoảng cách rất xa, cho nên Tô Lam cũng không thể nghe được đối thoại giữa bọn họ.
Nhưng một cái tát vang dội mà thanh thúy vừa nấy, cô lại có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.
Quan Triều Viễn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: ‘Xem ra, công việc bận rộn này cũng không thể trông cậy vào cô ấy được nữa.”
“Vậy chúng ta có cần phải đi qua xem thử hay không?”
“Hay là thôi đi, nếu như em gặp phải cảnh tượng khó xử như vậy thì chắc là cũng không muốn bị người quen bắt gặp có đúng hay không?”
Nói xong câu này, Quan Triều Viễn nhanh chóng đặt đũa xuống, hỏi: ‘Ăn no chưa?”
Tô Lam gật đầu.
“Vậy thì theo anh trở về công ty”
Nói về văn phòng của Quan Triều Viễn thì thật ra Tô Lam cũng đã đã tới đây mấy lần rš Chỉ là mỗi một lần đều không có ở lại lâu thì đã phải lập tức rời đi.
Cô vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn kêu cô tới đây là vì có chuyện gì cần dặn dò sắp xếp, kết quả là ngay sau khi hai người trở lại văn phòng thì anh đã bắt đầu đi làm việc.
Ngồi ở phòng khách bên ngoài hơn mười phút, Tô Lam thật sự có cảm giác không thế ngồi im được.
Cô dứt khoát đứng lên đi vào trong thư phòng, vươn ra nửa cái đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, nếu như anh phải làm việc bận rộn như vậy, hay là em quay trở về trước…”
Không đợi lời cô nói xong, Quan Triều Viễn đã nhanh nhẹn dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu bình tính nhìn cô một cái.
Sau đó vẻ mặt của anh lạnh lùng lấy điện thoại di động ra: “Đạo diễn Phương, đem kịch bản bộ phim mà Tô Lam cần đọc giao đến tống bộ của tập đoàn Lệ Thiên.”
Tô Lam vừa nghe lời này của anh liền trợn tròn mắt: “Quan Triều Viễn, anh làm gì vậy?”
Quan Triều Viễn cúp điện thoại, nói: “Không phải em sợ ảnh hưởng đến tiến độ hậu kỳ của bộ phim sao? Vậy thì tiếp tục làm việc ở đây”
Tô Lam: “…”
Bạo quân, tên này quả thực là bạo quân mài Nửa giờ sau, Phương Trí Thành đã nhanh chóng phái người đưa kịch bản tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.