Chương trước
Chương sau

Chương 2814
Quan Triều Viễn xuống phòng bếp, Lâm Mộc đang nấu ăn.
Tô Lam vừa giúp đỡ, vừa học làm, Cô không hỏi chỗ nào sẽ quay sang hỏi Lâm Mộc ngay.
Sau khi bà giải thích một lần, Cô liền vừa cười vừa nói mình đã nhớ, lần sau nhất định sẽ cho Quan Triều Viễn nếm thử tài nghệ của cô.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh vừa mới đi đến cửa phòng bếp, di động lại vang lên Cúi đầu nhìn lướt qua, lông mày Quan Triều Viễn nhíu chặt lại Xoay người vài bước ra đi ban công.
Sau đó ấn nghe máy, Quan Triều Viễn thản nhiên lên tiếng: “Alo.”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng nói trầm trâm nhưng lại lạnh lẽo, nghiêm túc nhưng cũng vô cùng khí phách: “Mẹ anh nói anh lại quay về thành phố Ninh Lâm rồi?”
“Có vấn đề gì không?”
“Tôi là bố của anh, thái độ của anh kiểu gì đấy?”
“Nếu không có gì thì tôi tắt máy đây.”
“Thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
Quan Triều Viễn nghiêng người tựa vào chiếc bình phong bên cạnh, Mắt anh dừng trên cơ thể của Tô Lam: “Có chuyện gì thì ông nói nhanh lên, tôi đang bận”
“Ninh Lan Kiều là cháu gái của Tư lệnh Phùng.
“Liên quan gì đến tôi?”
“Anh ở lại thành phố Ninh cũng đã nửa năm rồi, Còn chuyển hết những công việc quan trọng về đó.
Anh làm gì ở đấy, tôi không biết, mà cũng chẳng muốn biết.
Nhưng nếu anh đắc tội với tư lệnh Phùng, làm ảnh hưởng đến nhà họ Quan, Tôi sẽ bảo mẹ anh đến thành phố Ninh Lâm, để nhìn xem anh làm gì ở đấy!”
Quan Triều Viễn im lặng không nói Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cho dù Ninh Lan Kiều có là cháu gái của tổng thống thì cũng chẳng lien quan gì với tôi cả Nếu các người định làm gì mờ ám khiến tôi buộc phải đáp lại, Chỉ sợ đó mới thật sự là đắc tội với Tư lệnh Phòng của ông.”
“Sao anh có thể không biết tốt xấu như vậy cơ chứ!”
“Tôi tắt máy đây”
Người ở đầu dây bên kia hẳn là đã tức đến trợn cả mắt lên rồi.
Mà Quan Triều Viễn bên này, Dường như người vừa nói chuyện chẳng lien quan gì với anh cả.
Khuôn mặt của Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh.
Sau khi tắt máy, anh xoay người đẩy cửa thủy tỉnh ra, đi vào phòng khách.
Tô Lam vui vẻ vẫy tay với anh: “Anh mau đến đây nếm thử cài này này.
Đây là bà Lâm Mộc vừa mới dạy em làm xong đấy.”
Ánh chiều tà chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên cơ thể Tô Lam, khiến xung quang cô tỏa ra một vầng sáng thánh khiết, thậm chí vầng sáng ấy ngày càng mở rộng ra.
Quan Triều Viễn cảm thấy trái tim mình ấm áp vô cùng: Đây mới là cuộc sống anh mong muốn, sống cùng với người phụ nữ anh yêu.
“ừ”
Quan Triều Viễn gật đầu, nhanh chân bước đến gần cô.
Miệng anh hơi cong lên, vô cùng dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.