Chương trước
Chương sau

Chương 2755
Tô Lam bất lực thở dài.
Cô ấy đưa tay ra và vỗ vai Lâm Thúy Vân nói: “Mình đã nói từ lâu răng chúng ta không nên chọn những con đường quanh co như vậy. Bây giờ, họ vẫn thua. Khi hai người chúng ta đến đây ăn mặc như thế này, họ đã trực tiếp chiến đấy hăng máu lên. Và nhìn xem, thầy Phó và thể lực của những người còn lại rõ ràng là không thể theo kịp. Tớ ước tính rằng sang hiệp bốn của trận đấu, khoảng cách về điểm số sẽ tiếp tục được nới rộng, và sau đó…”
Lâm Thúy Vân lặng lẽ nghẹn ngào.
“Thúy Vân, sau khi trận đấu kết thúc, mình có phải chúc mừng cậu đã rời khỏi hàng ngũ những chú chó độc thân không?”
Lâm Thúy Vân nhìn lên với ánh mắt dữ dội: “Không thể, mình không tin cái thứ tà môn này.”
Nói xong, cô quay đầu, trực tiếp lao tới mép sân bóng rổ, vừa nhảy vừa nhảy, đau lòng hét lên: “Thầy giáo Phó, mọi người nhất định phải cố lên! Nếu thầy bị đánh bại bởi những tên nhóc lông lá hôi hám này, thì mặt mũi của các thầy, tôn nghiêm của các thầy làm sao mà còn được nữa?”
“Các thầy ơi, cố lên! Hạnh phúc cả đời của em đều phụ thuộc vào các thầy đó. Mau đánh bại bọn họ đi, đánh cho tơi bời!”
Tô Lam đứng nhìn với một đầu đầy vạch đen, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.
Bên trong sân bóng rổ, Liễu Minh Hào dường như mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lâm Thúy Vân.
Chuyển động của bàn tay anh hơi ngừng lại.
Quả bóng rổ trực tiếp bị chặn bởi thây Phó.
Lâm Trí Mạnh thở hổn hển chạy đến: “Minh Hào, cậu đang đang ngẩn người cái gì vậy? Bây giờ đang là lúc thi đấu.”
Liễu Minh Hào định thần lại: “Trí Mạnh, cậu có nghe thấy vừa nãy Lâm Thúy Vân cô ấy nói gì với tôi không?”
Lâm Trí Mạnh cau mày và liếc nhìn Lâm Thúy Vân, người vẫn còn đang nhảy nhót loạn xạ: “Tôi dường như nghe thấy cô ấy nói cổ vũ, hạnh phúc tùy thuộc vào anh, kiểu vậy đó.”
Hóa ra là như thế này?
Liễu Minh Hào ban đầu cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhưng sau khi nghe thấy điều này, anh liền cảm thấy cả người như sống lại ngay lập tức, và máu bắt đầu sôi lên, nhiệt huyết tràn trề.
Anh ta quay sang Lâm Thúy Vân và hét lên: “Thúy Vân, anh nhất định sẽ thắng, anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc, em đừng lo lắng!”
Lâm Thúy Vân: Tô Lam ở bên ôm bụng cười suýt lăn ra đi Cô ấy chỉ đơn giản đi về phía trước và kéo Lâm Thúy Vân sang một bên.
Cô vừa nói vừa lau nước mắt: “Thúy Vân của mình ơi, mình nghĩ cậu nên đứng sang một bên và giữ im lặng. Nếu tiếp tục phá phách như thế này, mình đoán sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, hai người có thể sẽ phải kết hôn ngay tại chỗ. “
Lâm Thúy Vân đã rất tức giận, hậm hực đáp: “Mình sắp phát điên rồi, được chưa? Làm thế nào mà Liễu Minh Hào này lại trở thành chủ tịch hội học sinh? IQ có vấn đề, hay tai anh ấy có vấn đề vậy?”
Chẳng bao lâu sau, hiệp thứ ba của trò chơi đã kết thúc.
Tỷ số là bảy mươi tám và một trăm.
Đội sinh viên dẫn trước với hai mươi hai điểm.
Hơn nữa, chủ lực của đội giáo viên, thầy Phó, đã vô tình bị treo chân khi cố nhảy bật cướp bóng trong lần phát bóng cuối cùng, nên phải đi thẳng vào chỗ nghỉ ngơi.
Vào lúc này, Lâm Thúy Vân cảm thấy cả thế giới của cô đều u ám: Lần này là kết thúc thật rồi!
Sau thời gian ngắn nghỉ ngơi, hiệp thi đấu cuối cùng chính thức khởi tranh.
Khi cầu thủ hai bên vừa bước xuống sân bắt đầu trận đấu thì bất ngờ đội giáo viên đột nhiên hô to: “Xin lỗi, chờ một chút, chúng ta yêu cầu thay người”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.