Chương trước
Chương sau

Chương 2737
Ở cửa biệt thự, Lê Ngọc Hi đang định đi ra ngoài thì tình cờ nhìn thấy cửa đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lê Duyệt Tư chạy tới với đôi mắt đỏ hoe.
Khi hai người đi ngang qua nhau, Lê Ngọc Hi dựa vào cánh cửa một cách lư biếng, hai tay và ngực, giọng nói mỉa mai: “Ban đầu vì để dành một lối thoát cho bản thân, chị đã không cho anh Mặc Thâm chạm vào chị. Bây giờ chiếc lốp dự phòng của chị không còn nữa, chồng sắp cưới lại không muốn đụng vào chị nữa. Đúng là mất cả chì lẫn chài!”
Lê Duyệt Tư lạnh lùng nhìn Lê Ngọc Hi: “Vấn đề của chị, không đến lượt em bình luận”
Quan Triều Viễn vừa ra ngoài để nghe điện thoại.
Lâm Thúy Vân đã chuyển từ việc chuyển khẩu của hai người họ sang vấn đề liệu đứa con thứ ba là nam hay nữ.
Tô Lam không khỏi dở khóc dở cười: “Thúy Vân, cậu thật biết cách liên tưởng.”
Lâm Thúy Vân tròn mắt: “Hôm nào đấy để Duy Hưng nhận tớ làm mẹ nuôi đi! Tớ thực sự thích thằng bé quá!”
Tô Lam định cười nhạo cô ấy thì thấy Quan Triều Viễn đã lên lầu, cô vội vàng ngậm miệng lại.
Quan Triều Viễn giống như một loại hóc môn biết đi, trên đường đến đây, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngẩn người nhìn anh Anh chỉnh lại bộ vest và ngồi xuống một cách duyên dáng, anh nhìn thoáng qua Tô Lam: “Sao không nói nữa? Không phải lúc anh đi vắng, em nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Tô Lam hơi mất tự nhiên: “Có nói gì đâu”
Lâm Thúy Vân cười: “Nam thần, chắc anh không chuyện của hội con gái đâu đúng không? Có những chuyện chỉ có thể nói giữa con gái với nhau, đàn ông không thể nghe, cũng không được tham gia”
Quan Triều Viễn duyên dáng gắp một đũa rau xanh và cho vào bát của mình: “Ví dụ như bộ đồ năm mảnh đoạt hồn đoạt quỷ?”
Tô Lam: “…”
Lâm Thúy Vân: “…’ Mẹ kiếp!
Nam thần sao tự nhiên lại có thể đề cập đến chủ đề này!
Chết rồi!
Chắc anh đã nghe hết nội dung cuộc gọi của hai người hôm đó.
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.
Cô ấy đột ngột đứng dậy và bắt đầu tìm cách chạy: “Ồ, tớ muốn đi vệ sinh, tớ vào nhà vệ sinh một lát”
Tô Lam cũng luống cuống đứng lên: “Tớ cũng muốn đi, tớ cũng đi”
Để tránh xấu hổ, hai người phụ nữ lần lượt bỏ chạy.
Khóe miệng Quan Triều Viễn kéo ra một đường vòng cung nhàn nhạt.
Khi anh định ăn gì đó để lót dạ thì điện thoại rung lên. Anh liếc nhẹ vào màn hình i, ăn xong đồ ăn trong bát rồi chậm điện thoại: “Có chuyện gì?”
“Anh cần bao nhiêu người?”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Mặc Thâm truyền đến.
Khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật: “Nhanh như vậy đã thỏa hiệp, xem ra tôi thật sự đã đánh giá anh quá cao”
“Đừng nói nhảm nữa”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.