Chương trước
Chương sau
Chương 2540


Các cô gái ở hai bên nở nụ cười mãn nguyện.



Trong bữa ăn, cũng không thiếu các nam sinh đến nâng ly chúc mừng các giáo sư, ai cũng có chút say.


Nhưng chỉ có Tô Lam và Quan Triều Viễn vẫn duy trì động tác ban đầu của mình, cả hai đều cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói lời nào.


Lâm Thúy Vân ngồi ở bên thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô ấy nói: “Này, Tô Lam, sao cậu lại ngẩn người ra như vậy?


Nhanh gắp đồ ăn cho anh Quan đi”


Quan Triều Viễn thích đồ ăn trong nước, khẩu vị của anh từ trước đến nay cũng rất ít, vì vậy hầu như cả buổi tối ngày hôm nay anh cũng không đụng đũa được gì.




Tô Lam biết sở thích và những món mà anh thích ăn.


Do dự một lúc, cô đang chuẩn bị nâng tay lên.


Chợt cô bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn từ phía xa: “Không cần.


Động tác trên tay cô trở nên cứng nhắc, Tô Lam buồn bã cụp mắt xuống.


Lúc này, Tả Xuân Như, người đang ngồi bên phải Quan Triều Viễn, trên khuôn cô ta nở một nụ cười đầy khinh bỉ và mỉa mai.


Không phải ngày thường Tô Lam tự tin lắm hay sao?


Vừa rồi chẳng lẽ cô không thấy Quan Triều Viễn uống đồ uống mình đưa đến hay sao?


Và anh lại từ chối việc Tô Lam gắp thức ăn cho mình, điều này có phải nghĩa là anh Quan đang có ác cảm với Tô Lam hay.


không?


Tả Xuân Như trở nên càng ngày càng vui vẻ hơn khi nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt cô ta giãn ra, khẽ nở một nụ cười.


Cô ta đưa tay vuốt mái tóc của mình một cách duyên dáng.


Mái tóc dài nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Quan Triều Viễn, tràn ra một mùi thơm có chút rẻ tiền.


Ngay cả Tô Lam và Lâm Thúy Vân, hai người bị Quan Triều Viễn ngăn cách, cũng phải cau mày lại.


Nhưng đối với Quan Triều Viễn, một người luôn đặc biệt nhạy cảm với mùi hương, lại vẫn ngồi bất động, như thể anh không có phản ứng gì.


Tô Lam đặt đũa xuống, đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn.


“Tô Lam.”


Tả Xuân Như ngẩng đầu lên, cô ta cố tình tận dụng cơ hội nói chuyện với Tô Lam để gần gũi hơn với Quan Triều Viễn: “Gần đây cô có còn liên lạc với Cố Đức Hiệp nữa không?”


Đôi lông mày của Tô Lam đột nhiên cau lại ©ô quay lại nhìn Tả Xuân Như.


Sau đó cô mơ hồ nhớ lại rằng cô gái này hình như là bạn học cấp ba cũ của mình.


Khó trách cô ta đột nhiên nhắc tới Cố Đức Hiệp.


“Tôi không nhớ hai chúng ta thân nhau tới mức nói về chuyện của Cố Đức Hiệp.”


“Cô làm sao vậy? Tôi chỉ đang đứng dưới góc độ của một người bạn cùng lớp, muốn nói cho cô biết chuyện của bạn trai cũ của cô mà thôi. Làm sao cô lại tức giận như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.