Chương trước
Chương sau
Chương 2356


Quan Triều Viễn chuyên chú nhìn con đường trước mặt: “Không biết đi đường thì ở bên cạnh tôi”


Trong biển người chen lấn, bàn tay to lớn của anh ôm lấy vai cô, cô dựa vào ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ có lực của anh.



Không biết tại sao, cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng lên.


Cô nghĩ đến Tô Duy Nam.


Lúc phim bắt đầu chiếu, Quan Triều Viễn nảm tay cô tìm đến ghế ngồi.


Hai người ngồi xuống, Tô Lam lại đưa chai nước cho anh.


Cô ôm bắp rang quay đầu nhìn anh: “Thực ra hai diễn viên chính diễn cũng rất tốt”




Quan Triều Viễn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt thản nhiên nhìn màn hình lớn.


Nửa đoạn đầu Tô Lam đã xem rồi, cho nên cô có chút lơ đấng.


Trong đầu óc chỉ tính toán làm sao nhắc chuyện hợp đồng với Quan Triều Viễn.


Thỉnh thoảng cô lại lén lút nhìn trộm Quan Triều Viễn bên cạnh.


Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, như một bức tượng điêu khắc tôn quý.


Ánh mắt cứ nhìn trên màn hình lớn, quả thật giống như đã xem mê mẩn.


Cũng chính vào lúc này, điện thoại trong túi Quan Triều Viễn đột nhiên rung lên.


Anh cúi đầu nhìn lướt qua, không chút do dự cúp máy.


Lúc này màn hình lớn vừa khéo chiếu đến đoạn phim, lần trước bị cắt ngang.


Nam chính đang nằm lên người nữ chính, đè cô ta, điên cuồng xé quần áo cô ta.


Hai phút sau, điện thoại lại rung lên lân nữa.


Tô Lam ở bên cạnh cẩn thận kéo tay áo của anh: “Điện thoại”


Quan Triều Viễn nhìn cô, cuối cùng vẫn trượt vào nút nghe.


Giọng nói trong phim truyền qua điện thoại, một lúc lâu sau, âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ mới vang lên: “Em còn tưởng cả đời này anh sẽ không xem phim nữa”


Quan Triều Viễn không lên tiếng Sau khi trầm mặc ngắn ngủi, thái độ kiêu ngạo của người phụ nữ mới mềm mỏng hơn chút: “Em ra nước ngoài nhiều năm như vậy cuối cùng đã trở về rồi, không muốn gặp em sao?”


Quan Triều Viễn yên tĩnh cầm điện thoại, ánh mắt nhìn màn hình lớn không di chuyển.


“Anh Quan, thật sự không muốn gặp em?”


Không biết có phải một tiếng anh Quan này đã chạm đến điểm nào đó của Quan Triều Viễn hay không mà cô ta vừa dứt lời, Quan Triều Viễn đột nhiên đứng lên Ghế dựa sau lưng vì động tác của anh vang lên một tiếng, khiến Tô Lam giật mình.


Tô Lam còn chưa kịp lên tiếng, Quan Triều Viễn đã xoay người đi về phía cửa Cô cứ như vậy nhìn anh đi thẳng ra ngoài cửa.


Có điều Tô Lam cũng không quá để ý, mà là ôm bắp rang nghiêm túc xem phim.


Nữ chính thật sự diễn rất hay, nằm vững tiết tấu của toàn bộ mạch phim, không hề sơ suất.


Cho nên đến tận khi phim chiếu hết, Tô Lam mới phát hiện Quan Triều Viễn không hề trở lại.


“Tên này cũng thật là, cho dù thật sự có chuyện phải rời khỏi, ít nhất cũng phải nói với mình một tiếng chứ”


Tô Lam cau mày lẩm bẩm một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.