Chương trước
Chương sau
Chương 2346


“Thực ra, năm đó nếu như không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi đã tốt nghiệp học viện đông y rồi”


“Chỉ là nói ra thì, chuyện này phải cám ơn Tô Bích Xuân, nếu không phải cô ta, tôi nghĩ bây giờ có lẽ mình cũng không vào được Lan ty.



Chính vào lúc Tô Lam lải nhải không ngừng, chân mày Quan Triều Viễn đã cau lại.


“Cô ồn quá”


Mấy chữ lạnh lẽo, dường như tạt một thùng nước lạnh lên người Tô Lam, hoàn toàn dập tắt dục vọng muốn trò chuyện với anh của cô.


Nếu không phải thấy tên này vì mình mới bị bệnh, cô mới không thèm ở đây cho anh sắc mặt tốt đâu.




Tuy trong lòng tràn ngập những lời oán trách, nhưng Tô Lam lại không biểu lộ ra mặt.


Cô lẩm bẩm đáp một tiếng: “À, vậy tôi không nói nữa.”


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Đi tắm”


”A? Được.” Tô Lam vừa đứng lên, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Nhưng hình như tôi không mang đồ theo.”


“Mặc của tôi”


Mười phút sau, khi Tô Lam tắm rửa xong bước ra ngoài, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.


Chỉ thấy trên người cô mặc áo sơ mi trằng rộng rãi của Quan Triều Viễn, đôi chân thon dài, trơ trọi bên dưới.


Cô xấu hổ không tự nhiên kéo vạt áo, khiến ánh mắt của Quan Triều Viễn không khỏi tối lại Tô Lam nhón chân, đang định lén lút đi đến chỗ sô pha.


Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào sô pha, đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Qua đây”


Giống như bị điểm huyệt, Tô Lam lập tức cứng ngắc.


Cô mặc như vậy.


“Có phải lỗ tai vô dụng không?”


Nghe thấy giọng điệu của Quan Triều Viễn mang theo vài phần không vui, Tô Lam cắn chặt môi dưới, bắt đầu liều mạng tẩy não cho mình: Anh là bệnh nhân, hơn nữa sở dĩ anh nằm đó, hoàn toàn là do mình.


Tô Lam, mày nhất định phải nhịn!


Sau khi cưỡng chế tẩy não cho mình xong, Tô Lam căng da đầu, chậm chạp như ốc sên đi về phía giường bệnh “Lên đây”


Tuy nói giường bệnh phòng VỊP không nhỏ, hoàn toàn có thể nằm được hai người, nhưng mà…


Bây giờ Quan Triều Viễn cực kỳ yếu ớt, hơn nữa tướng ngủ cô lại xấu, lỡ không cẩn thận, làm anh bị thương nữa thì phải làm sao?


Nghĩ đến đây, Tô Lam cực kỳ kiên định lắc đầu: “Tôi ngủ sô pha là được, anh biết tướng ngủ tôi không tốt mà, tôi sợ sẽ đè anh”


Bị Tô Lam từ chối vô tình, sắc mặt Quan Triều Viễn lập tức trầm xuống Anh là một người đàn ông.


Anh ngủ trên giường, người phụ nữ của anh ngủ sô pha?


Chính vào lúc hai người đang giãng co, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.


Sau đó giọng nói dịu dàng của y tá nhỏ ngọt ngào vang lên: “Anh Quan, đo nhiệt độ, kiểm tra ghi chép định kỳ, giờ tôi có thể vào không?”


Tô Lam giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn đôi chân trơ trọi của mình, xoay người muốn trốn ra sau.


Nhưng cô còn chưa kịp cất bước, đã bị bàn tay lớn kéo lại, trực tiếp ngã vào lòng Quan Triều Viễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.