Chương trước
Chương sau
Chương 2339


Cho đến hôm nay, Tô Lam mới có cơ hội yên tĩnh ngồi bên cạnh, nghiêm túc đánh giá anh.


Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.



Còn có làn da mịn màng sạch sẽ khiến phụ nữ cũng không nhịn được ghen ty.


Sau khi nhìn một lúc, Tô Lam không nhịn được, vươn đầu ngón tay chọt lên mặt anh “Một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ, ông trời thật đúng là không có mắt. Đáng tiếc tính cách quá lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nếu không tôi đoán phụ nữ theo đuổi anh nhất định xếp thành hàng dài.”


Sau khi lẩm bẩm mấy câu, Tô Lam cảm thấy buồn ngủ, mơ màng nẵm bên cạnh giường thiếp đi.


Một lúc sau, khi hơi thở của cô dần bình ổn Lông mi Quan Triều Viễn khẽ run, mở mắt.


Anh đã dưỡng thói quen ngủ không sâu trong quân đội, cho nên trước khi Tô Lam vươn tay chọt lên mặt anh, anh đã tỉnh lại rồi Lúc này anh cau mày nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.




Cô nhóc này nói tính tình anh không tốt?


Không biết có phải bị kinh hãi không, cho nên Tô Lam năm bên cạnh giường ngủ không an ổn.


Cho dù đã thiếp đi, nhưng hai tay vẫn siết chặt.


Lông mi dày rậm không ngừng run rẩy, dáng vẻ kia dường như búp bê sứ chỉ khẽ chạm, liền vỡ nát.


Quan Triều Viễn không nhịn được vươn tay xoa nhẹ lên má cô.


Tô Lam dường như phát giác gì đó, có chút bất an lẩm bẩm một tiếng, cơ thể cũng cử động theo.


Quan Triều Viễn vừa định rút tay lại, nhưng bị Tô Lam nắm chặt.


Tô Lam nằm chặt tay anh, dán mặt mình lên đó, miệng lẩm bẩm mơ hồ: “Anh Quan, đừng đi…”


Tiếng gọi khẽ khàng này, khiến động tác trên tay Quan Triều Viễn khựng lại.


Anh yên tĩnh nhắm mắt.


Tô Lam cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.


Khi cô mơ màng tỉnh lại, trời đã tối hẳn Ø, sao cô lại cảm thấy trong lòng mình đang ôm thứ gì thế nhỉ?


Đợi đến khi Tô Lam mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm cánh tay của Quan Triều Viễn, lập tức giật mình đổ mồ hôi lạnh Hình như anh không thích người khác thân mật với mình như vậy.


Tay vội vàng buông lỏng, Tô Lam gần như đứng bật dậy khỏi ghế.


Không biết có phải do nằm quá lâu không, chân của cô hoàn toàn tê dại.


Gót chân vừa dùng sức, cảm giác đau nhói đã lan rộng.


Hai chân cô mềm oặt trực tiếp ngã xuống đất.


Mắt thấy gương mặt cô sắp sửa tiếp xúc thân mật với mặt đất, đột nhiên lại có thêm hai cánh tay mạnh mẽ Tô Lam chỉ cảm thấy eo bị siết chặt.


Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng ôm rộng rãi Hơi thở nóng ấm truyền đến sau tai, khiến cô không nhịn được khẽ run.


Cô muốn quay đầu, nhưng tay của Quan Triều Viễn lại siết chặt eo cô.


Cô hoàn toàn không thể cử động, chỉ đành giữ nguyên tư thế này ngồi bên giường.


Quan Triều Viễn cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng mình.


Cho dù cô mặc áo khoác, đôi tay anh vẫn có thể siết lấy eo cô như cũ, Eo cô không chỉ nhỏ nhắn lại còn mềm mại, có thể mặc anh bày ra bất kỳ tư thế gì..


“Anh Quan, anh tỉnh rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.