Chương trước
Chương sau
Chương 2198


Bây giờ Quan Triều Viễn đột nhiên nói với cô những lời này, cô chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn cảm xúc, không nói nên lời.



“Tối hôm qua tôi tới đây chỉ là ở tạm, tôi cũng không đồng ý sau này sẽ ở đây”


Tô Lam có chút hốt hoảng nói xong lời này thì xoay người muốn đi “Bà Quan, phòng vệ sinh ở bên trái “


“Tôi biết, đừng nói nhảm.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng, từ bên phải chuyển sang bên trái Vừa nấy cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ treo tường một cái, thời gian đã không còn sớm.


Cô nhất định phải mau chóng rửa mặt chải đầu, đưa con đi nhà trẻ rồi sau đó lại đi làm Sau khi cô tắm xong, sờ thành bồn tắm một hồi lâu cũng không tìm được quần áo của mình, đột nhiên mới phản ứng được: Nơi này căn bản cũng không phải là nhà của cô, đương nhiên sẽ không có quần áo để cô thay rồi.


Làm thế nào bây giờ?




Nhìn quần áo đã bị ướt đẫm kia, Tô Lam nghĩ mãi không ra cách.


Trước khi cô tắm có thói quen thay quần áo rồi đem chúng đi ngâm, lúc này phía trên chúng đều là bọt xà phòng, cô muốn mặc tạm cũng không thể nào.


Kêu Quan Triều Viễn ở bên ngoài mang quần áo vào ư?


Nghĩ đến ánh mắt như sói như hổ vừa nãy anh nhìn mình, Tô Lam lập tức bỏ đi suy nghĩ này.


Phải biết rằng hiện tại cô không có một mảnh vải!


Một bộ quần áo cũng không có mà mặc!


Lỡ như xảy ra chuyện gì đó, anh ta lại còn muốn đẩy trách nhiệm cho mình, nói mình có ý định dụ dỗ.


Với cái tính tình khó chịu kia của anh ta, thì chuyện này rất có khả năng xảy ra.


Vậy phải làm cái gì bây giờ?


Tô Lam lo lắng nhìn bốn phía một phen, phát hiện ở dưới hộp vuông của bồn rửa tay có một chiếc áo sơ mi nam màu trằng rất sạch sẽ.


Trời cũng giúp cô!


Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng cũng thẳng thớm, bao bọc lấy cơ thể mảnh.


mai của cô.


‘Vạt áo vừa vặn che khuất một phần chân của cô Tuy rằng dưới hai chân cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì cả Nghĩ thông suốt xong xuôi, Tô Lam nằm lấy vạt áo, thật cẩn thận đẩy cửa phòng tâm định đi ra.


Vừa ngẩng đầu, cô thấy cái người đàn ông kia đang ra vẻ đạo mạo đang ngồi trên ghế sô pha.


Tuy rằng bị anh ta nhìn thấy dáng vẻ này thì có chút xấu hổ, nhưng so với chuyện không mặc gì mà ra ngoài thì vẫn còn tốt chán?


Nghĩ xong, Tô Lam cản răng một cái, sau đó lấy đà, nhanh chóng phi từ toilet đi ra ngoài Cánh tay nhỏ bé, mảnh khảnh lúng túng nằm lấy vạt áo, vội vã lao về phía ban công.


Cả quá trình, cô thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện tất cả sự chú ý của Quan Triều Viễn đều dồn vào trên tin tức kinh tế và tài chính trên điện thoại di động, cũng không quay đầu lại nhìn qua, lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Tuy rằng Quan Triều Viễn đang ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng ánh mắt đã sớm lơ đãng ở nơi nào đó.


Cơ thể mảnh mai của cô gái được chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bao bọc lấy, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thoắn thoắt dưới vạt áo sơ mi.


Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thảm, cổ họng cũng không tự giác trượt lên trượt xuống.


Tô Lam vừa chạy đến ban công, ngẩng đầu lên vừa thấy, quần áo tối qua cô đã mặc đã được giặt sạch, lúc này đang phơi nắng ở trên ban công, chiếc quần lót màu đen bắt mắt cũng đang nằm trên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.