Chương trước
Chương sau
Chương 2184


Sau khi sân khấu đã được trang trí xong, cô giáo Bạch Tuyết đã giao một nhiệm vụ đặc biệt trước bữa tiệc.


Để tăng thêm hạnh phúc của gia đình, cơm trưa hôm nay sẽ được tổ chức ở lầu một của nhà trẻ, nhưng mỗi gia đình đều phải chuẩn bị một món chính Tô Lam nhíu mày.


Nếu như đổi thành ngày bình thường thì cô sẽ tránh xa Quan Triều Viễn.


Nhưng hôm nay vì hai đứa bé nên cô không thèm đếm xỉa tới.


Không phải chỉ là làm đồ ăn thôi sao?


Trong ý thức của Tô Lam loại cậu chủ nhẹ nhàng giống như Quan Triều Viễn, mười ngón tay không dính nước đương nhiên sẽ không xuống bếp.


Cho nên lúc lựa chọn nguyên liệu để nấu ăn, một mình cô thở hổn hển đi tới đi lui.


Sau nửa tiếng Tô Duy Hưng nhìn thấy Tô Lam mang theo hai cái túi lớn đựng đầy nguyên liệu thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, không phải cô giáo Bạch Tuyết đã nói chỉ cần làm một món ăn là được rồi sao? Tại sao mẹ lại xách nhiều thứ về như vậy?”


Tô Mỹ Chỉ suy nghĩ rồi đột nhiên trở nên hưng phấn: “Con biết rồi, mẹ chắc chẳn biết Mỹ Chỉ muốn ăn lẩu!”


Tô Lam thả cái túi xuống rồi lén liếc nhìn Quan Triều Viễn đang ngồi ở trên ghế salon.


Từ lúc bản thân quyết định đi ra ngoài thì đại phật kia ngồi vững vàng ở đó, chưa từng dịch chuyển cái mông một chút nào.


Để anh giúp đỡ là một điều viển vông.


Mặc dù tài nấu nướng của cô chẳng ra sao cả nhưng mà nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy lên google tìm kiếm thực đơn thì cũng có thể làm ra được một món!


Cô lưu loát mặc tạp đề vào, quơ cái nồi ở trong tay: “Hừ, hai đứa dám xem thường mẹ sao? Đợi lát nữa nhìn thấy món ăn mà mẹ làm chắc chắn sẽ làm cho hai đứa ăn nhiều đến nỗi tăng thêm một cân!”


Mười lăm phút sau.


Bùm!


Âm thanh giống như bom nổ lại lần nữa từ trong phòng bếp truyền tới.


Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng bị dọa đến nỗi nhảy dựng khỏi ghế.


Ánh mắt Tô Mỹ Chi hoảng sợ: “Anh, lần này… Là lần thứ mấy rồi?”


Tô Duy Hưng sạm mặt lại vươn ba đầu ngón tay, khó khăn nuốt nước miếng.


“Anh nếu như còn để mẹ ở trong phòng bếp thì nhà trẻ của chúng ta có thể bị nổ tung hay không?”


“Có thể”


“Đừng, Mỹ Chỉ thích nhà trẻ, thích cô giáo Bạch Tuyết: Hai đứa bé liếc nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng bếp.


Tô Duy Hưng núp ở bên khung cửa: “Mẹ có từng nghe nói một câu là…Dưa hái xanh thì không ngọt không…


Vẻ mặt Tô Lam đen thui quay đầu: “Chuyện đó…Không phải bây giờ vẫn còn sớm sao? Hai đứa chờ một chút, đồ ăn sắp xong rồi!”


“Nhưng mà mẹ à, nếu như mẹ làm cho nhà trẻ nổ tung vậy sau này con và anh không thể đi học được nữa!” Tô Mỹ Chỉ tội nghiệp canh giữ ở trước cửa.


Mặc dù Tô Duy Hưng không nói chuyện nhưng trong đôi mắt to ngấn nước kia có một sự đồng tình không che giấu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.