Chương trước
Chương sau
Chương 2152


Tân Tấn Tài đẩy cửa bước vào, chạy bước nhỏ đến bên cạnh của Quan Triều Viễn nói: “Anh hai, anh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi. Bây giờ trên người còn chỗ nào cảm thấy đau nữa hay không hả?”



Quan Triều Viễn càng nhíu chặt lông mày.


hơn, trên mặt không có chút biểu cảm nào.


Lúc này, tác dụng của thuốc gây mê cũng đã hết rồi, anh có thể không cảm thấy đau được hay sao hả?


Tân Tấn Tài cái tên này đúng là đang nói nhảm.




Ông cụ Quan đang ngồi ở trên ghế sô pha suốt từ nấy đến giờ, cuối cùng cũng đã đứng dậy, ông ấy khẽ ho nhẹ một tiếng. Bọn người Thẩm Tư Huy vốn dĩ đang đứng ở quanh giường, ngay lập tức liền nhường ra một vị trí cho ông ấy.


Ông cụ Quan râu tóc đều đã bạc phơ, trên tay còn cầm một cây gậy chống đỡ: “Thăng nhóc chết tiệt, đỡ hơn chút nào chưa hả?”


Quan Triều Viễn thờ ơ nói: “Dù sao thì cũng không có chết nổi.”


Ông cụ Quan vừa nghe xong câu nói này, cái tính tình nóng nảy đó ngay lập tức liền nổi lên mà quát: “Cái thắng nhóc chết tiệt này, nhìn xem cái việc tốt mà cháu đã làm. Chỉ có hai viên thuốc thôi mà cũng có thể làm cho cháu phải nhập viện như vậy, bản lĩnh của cháu cũng chỉ có vậy thôi à?”


Nếu không phải bởi vì cái người phụ nữ ngốc nghếch Tô Lam kia, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến cái chuyện ly hôn với anh, thì làm sao mà anh có thể bất cẩn đến mức mắc phải thủ đoạn của Tô Bích Xuân kia được cơ chứ hả?


Đột nhiên, nghĩ đến cái người phụ nữ không có lương tâm kia, sắc mặt của cậu cả Quan càng xấu hơn nữa Tần Tấn Tài ở bên cạnh vội vàng xoa dịu bầu không khí, vừa cười vừa nói: “Ông à, ông xem, anh hai cũng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà, ông cũng đừng có giận dỗi với anh ấy làm chỉ.”


Vào lúc này mà ông cụ cũng đúng thật đúng là.


Trong hai ngày mà anh hai hôn mê, ông đã lo lẳng đến mức ngồi cũng không yên, đến cả ăn thôi mà cũng không ăn nổi một miếng.


Nhưng ngay khi mà người ta tỉnh dậy thì cả hai lại bắt đầu cãi nhau xì xèo.


Ông cụ Quan lúng túng ho khan một tiếng: “Ông chẳng qua cũng chỉ là muốn nhắc nhở cái thắng nhóc thối này thôi, đừng có mà quá xem thường tính mạng của mình. Hôm nay một nhát này cũng may là chỉ đâm vào chân, lần sau mà đâm thẳng vào tim thì phải làm sao đây hả? Bây giờ nhà họ Quan đang trong tình hình như thế nào kia chứ? Nó cũng đâu phải là không biết… Nếu mà nó thật sự xảy ra chuyện gì thì…


Nhắc đến nhà họ Quan, sắc mặt của Quan Triều Viễn cũng đột nhiên lạnh lẽo đến tận cùng đáy vực.


Ông cụ Quan dường như cũng nhận ra được lời nói của mình không ổn cho lắm, ông lúng túng ho khan một tiếng và nói: “Thôi quên đi, quên đi, dù sao thì cháu cũng không có chết được, ông cũng không thèm để ý tới cháu nữa, đi đây.”


Sau khi tiễn ông cụ Quan rời đi thì Thẩm Tư: Huy và Hoa Đông nhìn nhau một cái, rồi chậm rãi chuyển đổi đề ‘Anh hai nè, buổi trưa anh có muốn ăn chút gì không hả? Bây giờ bọn em đi chuẩn bị cho anh.”


Cũng đã trưa rồi sao?


Lẽ nào Tô Lam, cái người phụ nữ kia không biết răng hôm nay anh sẽ tỉnh lại hay sao hả?


Nói như thế nào thì hai người bọn họ cũng coi như là đã nhận xong chứng nhận kết hôn rồi, cái người phụ nữ kia rốt cuộc là có lương tâm hay không hả?


Quan Triều Viễn vốn luôn rất bình tĩnh, bỗng dưng hôm nay lại trở nên vô cùng cáu kỉnh, anh lạnh lùng mở miệng ra nói: “Không có hứng ăn.”


Hoa Đông và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.