Chương trước
Chương sau
Chương 2085


Cô nhất định không thể cho là thật.


Sau khi nghĩ ra điều đó, Tô Lam lấy điện thoại và gọi cho Quan Triều Viễn.


Sau một tiếng chuông dài, cuộc gọi cuối cùng đã được kết nối.


“Alo!”


Giọng của Quan Triều Viễn trầm, gợi cảm, và có phần vui vẻ bên trong, thậm chí còn có một chút nuông chiều.


Vừa rồi chuẩn bị một bụng những điều cần nói nhất thời đều nghẹn lại cổ họng: “Gọi cho tôi mà lại không nói gì. Hửm?”


Tô Lam đột nhiên tỉnh dậy: “Cảm ơn vì những chuyện vừa rồi.”


Quan Triều Viễn quét một cái nhìn về phía Lục Anh Khoa đang cùng với hai đứa trẻ đi mua kem: “Chồng giúp vợ là chuyện nên làm”


Tô Lam cứng rắn một chút và nói: “Anh Quan, tôi biết lúc nãy anh giúp tôi là vì tình huống bắt buộc, và tôi rất biết ơn những gì anh đã làm cho hai đứa trẻ. Tôi không muốn nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, do đó, khi anh có thời gian, chúng ta liền đi đến văn phòng dân sự để nộp giấy ly hôn nhé…”


“Em nói gì?” Giọng đàn ông bỗng trở nên lạnh lẽo.


Tô Lam ngạc nhiên.


Anh ta giận à?


Cô nhanh chóng thay đổi giọng nói của mình. “Anh Quan, xin đừng giận. Nếu anh không thể đợi được, sau khi tôi hoàn thành công việc trong bệnh viện, ngay lập tức đến … Tút tút..


Tô Lam nghe thấy tiếng tút hút bên tai liền nhìn vào điện thoại.


Người đàn ông này…


Anh ta cúp máy à?


Người ta nói rằng phụ nữ thật khó hiểu, nhưng cô cảm thấy rằng Quan Triều Viễn mới thật sự khó hiểu!


Một giây trước thì trời trong mây trắng, một giây sau thì mưa to gió lớn.


Thật kỳ lạ Vào lúc đó, cửa khu vui chơi.


Trên cổ Lục Anh Khoa một đứa, một đứa trên tay, đi về phía Quan Triều Viễn.


Một chiến binh xuất thân từ lực lượng đặc biệt … lại trở thành một người trông trẻ.


Cảm giác thật là…


“Cậu chủ, vé đã mua xong rồi.”


Nhìn vào chiếc điện thoại di động bị đập nát trên mặt đất, ánh mắt nổi lên sự nghỉ ngờ.


Là ai đã gây sự với cậu chủ của mình?


“Hmm”’ Sắc mặt Quan Triều Viễn vẫn không tốt lắm.


Tô Mỹ Chỉ nháy mắt một cái, chạy tt trước mặt anh, vươn tay ôm: “Cha, có phải có người làm cha bực mình không?”


Chân mày của Quan Triều Viễn thả lỏng ra, cúi xuống ôm cô bé trong tay: “Chỉ là một con mèo hoang không chịu nghe lời thôi.”


“Mèo hoang?” Tô Mỹ Chỉ quay đầu lại và nhìn xung quanh: “Con không thấy có con mèo nào ..”


“Con mèo hoang này sẽ không còn được chạy nhảy lâu nữa đâu.”


* “Giám đốc Lưu, ông tìm tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.