Chương trước
Chương sau
Chương 2043

Tô Lam xem xét kỹ càng, thấy bảng điểm này giống y hệt bảng điểm lúc trước của Tam Tam, chắc chắn nó là thật, “Tam Tam, sao con lại…”

“Mẹ sẽ không nghi ngờ con gian lận đấy chứ? Trường con thi rất nghiêm ngặt, mẹ cũng không phải không biết, hơn nữa con cũng khinh thường việc gian lận, bởi vì những câu hỏi này quá dễ.”

Đối với trường học quốc tế của Tam Tam, Tô Lam biết trường học vô cùng chú trọng giáo dục phẩm chất của học sinh, về cơ bản nếu phát hiện chuyện gian lận thi cử thì sẽ đuổi học, vì vậy không ai dám lấy bản thân ra để mạo hiểm.

Tô Lam cầm bảng điểm rồi nhìn Tam Tam, “Nếu dễ như vậy thì sao hồi trước con toàn đội sổ?”

“Đó là vì con lười viết, giáo viên ép con viết thì con mới viết mấy chữ, thi được không điểm rất mất mặt nên con cố thi được mười mấy hai mươi mấy điểm là được rồi! Con không nói với mẹ nữa, con được đi xe máy rồi đúng không ạ?”

Tam Tam đã thi được hạng nhất, Tô Lam còn có thể nói gì được đây, cô đành phải gật đầu đồng ý.

“Nhưng mẹ có một số yêu cầu, không được phép bị thương! Nhất định phải chú ý an toàn!”

“Mẹ chỉ toàn lo mấy chuyện không đâu, bố con đã nói rồi, đàn ông ai cũng phải bị thương cả!”

Nói xong Tam Tam vội vàng chạy mất hút.

Tô Lam vẫn ngẩn ngơ cầm bảng điểm của Tam Tam, Quan Triều Viễn đã ở trong phòng đợi cô.

Tô Lam ngồi xuống giường, vẫn cảm thấy hơi khó tin.

“Em đừng nhìn nữa, là hạng nhất thật đó.”

“Anh không cảm thấy kỳ lạ lắm sao? Trước kia nó toàn đội sổ!”

“Có gì kỳ lạ đâu, đó là vì nó không muốn thi được hạng nhất thôi, nó mà muốn thì không ai cướp được của nó đâu.”

“Vậy ý anh là trước kia nó cố ý sao, ban nãy Tam Tam cũng nói như vậy, nhưng em nghĩ nó đang khoác lác.”

Quan Triều Viễn đặt di động lên tủ đầu giường, “Nó khinh thường làm bài thi bởi vì nó biết hết rồi.”

“Biết hết rồi? Làm sao có thể chứ?”

“Sao lại không thể? Em tưởng ngày nào anh cũng ở bên nó là để chơi với nó à? Anh thấy em không hiểu con trai chút nào hết, em sang thư phòng đọc thử sách bình thường nó hay đọc mà xem, có khi em còn không hiểu ấy chứ.”

Tô Lam thật sự bất ngờ, sau khi Tam Tam đi mẫu giáo, quả thực thời gian Quan Triều Viễn ở bên Tam Tam nhiều hơn hẳn, lúc đó cô còn cảm thấy rất vui mừng, nhưng không ngờ Quan Triều Viễn dạy con trai học.

“Con trai thông minh giống anh mà!” Quan Triều Viễn bổ sung một câu.

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ giống em là ngốc?”

“Đó là em tự nói đấy nhé!”

Sau đó Tô Lam cũng sang thư phòng xem sách bình thường Tam Tam hay đọc, quả thực như lời Quan Triều Viễn nói, có một số sách cô xem không hiểu gì cả, nhưng Tam Tam lại vô cùng thích thú.

Dù sao khi mang thai Tam Tam, Quan Triều Viễn vẫn còn là một sinh vật nửa người nửa ma cà rồng có IQ rất cao, cho nên ở một số mặt nào đó Tam Tam khác người bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Đối với Tam Tam, lợi ích lớn nhất của chuyện này là cậu bé có thể đi xe máy mình thích.
Chương 2044
Tan học về nhà chuyện đầu tiên cậu bé làm là hỏi Quan Triều Viễn về chưa, Quan Triều Viễn về nhà là bắt đầu dạy Tam Tam kỹ thuật lái xe máy, hai cha con chơi quên cả trời đất.
Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
Tuy xe máy khá lớn, có thể chở thêm một đứa trẻ ở đằng sau, nhưng Quan Triều Viễn không cho phép, bởi vì như vậy quá nguy hiểm, cho nên Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
Tối hôm đó Quan Triều Viễn tăng ca nên chưa về. Sau khi tan học Tam Tam vẫn lái xe máy ra ngoài như thường lệ, cậu bé đã học xong các kỹ thuật nên bắt đầu tự mình lái trong sân.
Vừa hay Quan Triều Viễn không ở đây, Cửu Cửu liền năn nỉ Tam Tam lai mình đi chơi.
“Anh, anh lai em đi chơi đi mà?”
“Không được, bố bảo anh không được lai người khác.” Tam Tam từ chối ngay.
“Hôm nay bố không ở đây, em thấy anh đi giỏi như vậy rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu, anh trai tốt, anh lai em đi một vòng đi, chỉ một vòng thôi mà?” Cửu Cửu phát huy sở trường nũng nịu của mình, kéo áo Tam Tam không buông tay.
“Anh đã nói là không được rồi! Bố biết sẽ giận đấy, nhỡ bố tịch thu xe máy của anh thì sao?”
“Anh không nói em không nói, tất cả mọi người không nói thì không sao cả! Anh trai, anh trai tốt, em xin anh đấy, hôm nay mãi mới có dịp bố không ở nhà.”
Tam Tam thực sự không chịu nổi sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Cửu Cửu, “Được rồi, chỉ một vòng thôi đấy.”
“Được được được, chỉ một vòng thôi ạ!”
Cửu Cửu lập tức lên xe.
“Nắm chặt vào! Nhỡ em bị ngã đau thì anh không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Tam Tam dặn dò lần nữa, Cửu Cửu cũng chăm chú lắng nghe, Tam Tam nhanh chóng khởi động xe máy.
“Oa, tuyệt quá!” Cửu Cửu vui sướng hét ầm lên.
Tiểu Thất thấy vậy thì rất hâm mộ, sau khi lái được một vòng, Tam Tam liền bảo Cửu Cửu xuống xe.
“Em cũng muốn ngồi.” Tiểu Thất dè dặt nói một câu.
“Vậy em lên đây đi! Anh lai Cửu Cửu một vòng thì cũng lai em một vòng!”
Tiểu Thất vui sướng leo lên phía sau.
Nhưng dù sao đây cũng là xe máy loại nhỏ, hơn nữa Tam Tam chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, Cửu Cửu mới có ba tuổi, nhưng Tiểu Thất nhỏ hơn Tam Tam có một tuổi, từ cân nặng hay hình thể, lai Tiểu Thất cũng khó hơn lai Cửu Cửu rất nhiều.
Khi Tiểu Thất ngồi ở phía sau, Tam Tam cảm nhận rõ sức mình không đủ, cậu bé không nắm vững được tay lái, vừa đi một đoạn ngắn đã dừng lại.
“Anh, sao anh không đi nữa?”
“Em xuống đi Tiểu Thất, anh không lai nổi em.” Bởi vì bình thường khi dạy Tam Tam, Quan Triều Viễn nhiều lần nói với cậu bé rằng lái xe máy không phải chuyện nhỏ, phải vô cùng cẩn thận, hơn nữa người ngồi phía sau là em trai mình nên Tam Tam không dám chủ quan.
“Sao lại không lai nổi? Anh lai được Cửu Cửu mà sao không lai được em?”
Tiểu Thất không vui cho lắm.
“Em khác con bé, em mau xuống đi!” Tam Tam không muốn giải thích.
Tiểu Thất nhăn nhó xuống xe.
Chương 2045
Sau đó Tam Tam lái một mình, Cửu Cửu ở bên cạnh hò hét cổ vũ, còn Tiểu Thất thì về thẳng phòng mình.
Buổi tối, Tam Tam đặt xe máy ở cửa phòng, sau khi lớn rồi, hai anh em bắt đầu chia phòng ngủ, hai phòng ở cạnh nhau.
Quan Triều Viễn từ công ty trở về, anh đến phòng của bọn nhỏ theo thói quen, bọn nhỏ đều đã ngủ, anh liếc nhìn Cửu Cửu rồi chuẩn bị về phòng ngủ, ai ngờ nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phòng của Tam Tam.
Anh rón rén đi qua, phát hiện có một bóng đen nho nhỏ ngồi xổm ở chỗ xe máy của Tam Tam dựng ở cửa.
Ban đầu Quan Triều Viễn tưởng Tam Tam thích xe máy quá nên nửa đêm cũng phải dậy ra sờ mó.
“Con đang làm gì vậy?”
Bóng đen nho nhỏ lập tức đứng lên, khi nhận ra chiều cao không đúng lắm, Quan Triều Viễn bật đèn hành lang lên, phát hiện không phải Tam Tam mà là Tiểu Thất.
“Tiểu Thất?”
“Bố!” Tiểu Thất giấu hai tay sau lưng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Con đang làm gì vậy Tiểu Thất?”
“Không có gì ạ, con thích xe máy của anh, ban ngày anh không cho con đụng vào nên buổi tối con mới tới xem.”
“Đã khuya rồi, con về ngủ đi, khi nào con học tiểu học bố cũng sẽ mua cho con một chiếc.”
“Vâng ạ!” Nói xong Tiểu Thất vội vàng quay người chạy về phòng mình.
Lúc Quan Triều Viễn vừa định quay người rời đi, anh bỗng cảm thấy hơi là lạ, anh cứ cảm giác ánh mắt của Tiểu Thất thấp thoáng vẻ khác thường.
Tuy ban đầu Tô Lam nhiều lần nhấn mạnh với Quan Triều Viễn rằng, đã đưa Tiểu Thất về nhà thì phải coi thằng bé như con ruột, nhất là phải đối xử như nhau.
Nhưng dù sao cũng không phải con ruột, thỉnh thoảng Quan Triều Viễn cũng có chút nghi ngờ.
Anh bật đèn hành lang lên, lại gần xe máy kiểm tra kỹ càng một lượt.
Nếu nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên xe máy có một sợi dây bị đứt.
Sợi dây này vô cùng quan trọng, đó là sợi dây liên quan đến phanh xe.
Anh nhớ ban nãy Tiểu Thất cứ giấu tay sau lưng, nhìn qua vết cắt thì có vẻ là bị kéo cắt, chẳng lẽ ban nãy thằng bé cắt đứt dây của xe máy?
Quan Triều Viễn không thể tin được một đứa trẻ lại làm ra chuyện này, nhưng anh cũng không dám sơ suất, đây không phải là trò đùa, anh gọi người đến nối lại sợi dây trong đêm, hơn nữa còn tìm hiểu chuyện xảy ra hôm nay từ đám người giúp việc.
“Hôm nay cậu chủ tự mình lái xe máy, không xảy ra chuyện gì cả ạ.” Đám người giúp việc không dám nói chuyện Tam Tam lai Tiểu Thất và Cửu Cửu đi xe máy, dù sao Tam Tam cũng là cậu chủ, cậu bé đã dặn họ không được nói.
“Nếu như cậu chủ có chuyện gì không hay xảy ra thì các cô có đền nổi không?” Sắc mặt Quan Triều Viễn nghiêm nghị khiến đám người giúp việc sợ hãi.
Đám người giúp việc không dám giấu giếm nữa.
“Cậu chủ lai cô chủ Cửu Cửu và cậu chủ Tiểu Thất đi xe máy, lai cô chủ Cửu Cửu đi một vòng rồi đến lượt cậu chủ Tiểu Thất, nhưng có lẽ cậu chủ cảm thấy sức mình quá yếu, không lai được cậu chủ Tiểu Thất nên bảo cậu chủ Tiểu Thất xuống xe, lúc ấy cậu chủ Tiểu Thất không vui chút nào, đi thẳng về phòng, sau đó không có chuyện gì nữa.”
Chương 2046

Quan Triều Viễn cũng đoán được đại khái, biết hai đứa trẻ bình thường toàn đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt thèm muốn sẽ không bỏ qua cơ hội anh không có ở nhà.

Sau khi hỏi xong, Quan Triều Viễn mới về phòng ngủ, Tô Lam đã ngủ, anh không đánh thức cô.

Đến sáng hôm sau, Quan Triều Viễn dậy rất sớm, nói chính xác thì đêm qua anh không sao ngủ được, anh cứ nghĩ đến chuyện này mãi.

Tô Lam dụi mắt xoay người ôm lấy Quan Triều Viễn, “Hôm qua anh về muộn mà sao hôm nay dậy sớm vậy?”

“Lam Lam, Tiểu Thất là đứa bé rất thông minh.”

Dù chỉ ở bên cạnh nghe anh giải thích cho Tam Tam nhưng dường như Tiểu Thất có thể hiểu được.

Tô Lam cười ghé lại gần Quan Triều Viễn, “Tất nhiên là thông minh rồi, thông minh không tốt à?”

“Nhưng nó rất thâm hiểm.”

Chuyện xảy ra tối qua khiến Quan Triều Viễn nghĩ đến Mộ Dung Dịch, có nhiều thứ có thể di truyền.

“Thâm hiểm? Anh dùng từ này với một đứa trẻ không phù hợp lắm thì phải?”

“Anh cần phải nhắc nhở em, có nhiều thứ là bẩm sinh, không thể sửa được.”

Tô Lam dĩ nhiên không thích nghe Quan Triều Viễn nói vậy, tuy Tiểu Thất không phải con ruột của họ nhưng dù sao họ cũng nhìn cậu bé lớn lên.

“Anh đừng nói vậy, Tiểu Thất là đứa nghe lời nhất trong ba đứa, anh xem Tam Tam nghịch ngợm như vậy, Cửu Cửu cũng không kém, chỉ có Tiểu Thất khiến chúng ta yên tâm nhất, sức khỏe nó không tốt lại hay bị ốm, còn đâu nó chưa từng khiến chúng ta phải phiền lòng.”

Từ lúc ban đầu định đón Tiểu Thất về, Tô Lam đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng sẽ nuôi Tiểu Thất như con ruột của mình.

“Anh biết, nhưng…”

Quan Triều Viễn không nói hết lời, anh không muốn nói với Tô Lam chuyện mình bắt gặp, dù sao chuyện đón Tiểu Thất về cũng là sự thật, ở chung năm năm, không có máu mủ cũng có tình cảm.

“Dù sao bố mẹ của đứa nhỏ này đều không phải loại tốt đẹp, sau này phải dạy dỗ nó đi con đường đúng đắn, dùng trí thông minh của mình đúng chỗ.”

“Cái này khỏi cần anh nói, dù sao em cũng cảm thấy gia đình ban đầu mới là nhân tố có ảnh hưởng quan trọng nhất đối với một đứa trẻ, đôi khi con giống bố mẹ hoàn toàn là vì mưa dầm thấm lâu. Anh nhìn Tô Nhược Vân mà xem, khi còn bé em không tin cô ta là người xấu đâu, nhưng bởi vì từ nhỏ cô ta đã nhìn mẹ mình làm chuyện xấu nên mới biến thành như vậy.”

Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn, “Hai chúng ta tâm địa lương thiện, tương lai dù ba đứa trẻ đều không thành tài thì ít nhất chúng cũng là người hiền lành, sẽ không làm chuyện xấu.”

“Chỉ hy vọng như thế.”

Quan Triều Viễn vén chăn xuống giường, anh không muốn làm Tô Lam bị tổn thương tâm lý, một mặt anh cũng hi vọng Tiểu Thất có thể đi con đường đúng đắn, cũng may bây giờ Tiểu Thất mới chỉ năm tuổi, nếu dạy bảo cẩn thận thì tương lai vẫn có hi vọng cậu bé sẽ làm người tử tế.

Ngày hôm sau Tam Tam vẫn định lái xe máy ra ngoài.

Ai ngờ bị Quan Triều Viễn ngăn lại.

“Tam Tam, chiều qua lúc bố chưa về, con đã làm chuyện gì?”

“Con lái xe máy trong sân thôi ạ, không làm gì cả!” Tam Tam chớp mắt mấy lần rồi nói.

“Bố hỏi con một lần nữa, con nói thật đi.” Quan Triều Viễn hết sức nghiêm túc, anh như vậy khiến Tam Tam hơi sợ.
Chương 2047

Tam Tam lập tức cúi đầu xuống thở dài, “Con lén lai Cửu Cửu đi một vòng.”

“Vậy tại sao không lai Tiểu Thất?”

“Con vốn định lai Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất hơi nặng, nó vừa lên xe, con liền cảm giác đi không vững, lo sẽ làm nó té nên không lai nó.” Tam Tam trả lời thành thật.

“Biết nhận thức chính xác về bản thân rất đáng được khen ngợi, nhưng con không được sự cho phép của bố đã tự ý lai Cửu Cửu thì vẫn phải đánh đòn, đưa tay ra đây.”

Tam Tam cúi đầu giơ tay trái ra, Quan Triều Viễn giơ thước lên cao rồi đánh mạnh xuống.

Cơ thể Tam Tam run lên một cái.

Đánh được ba cái, bàn tay Tam Tam đã sưng đỏ.

“Nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.”

“Nếu còn có lần sau, con đừng hòng sờ vào xe máy nữa, đi đi.”

Tam Tam quay người rời đi, vừa đi vừa thổi lòng bàn tay, Quan Triều Viễn đánh con trai rất nặng tay, cho nên trước giờ anh không để Tô Lam trông thấy. Tam Tam lớn rồi nên cũng hiểu chuyện, dù bị đánh cũng sẽ không bao giờ mách Tô Lam, bởi vì như vậy sẽ khiến Tô Lam đau lòng, chưa biết chừng bố mẹ còn cãi nhau.

Tuy Tam Tam đau tay nhưng vẫn có thể đẩy xe máy ra, Tiểu Thất và Cửu Cửu vẫn đứng bên cạnh nhìn, Cửu Cửu cười rất vui vẻ, nhưng Tiểu Thất lại cau mày, cậu bé vô cùng thắc mắc vì sao mình cắt đứt dây mà anh vẫn đi như bình thường.

Quan Triều Viễn đứng bên cạnh quan sát Tiểu Thất nãy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Quan Triều Viễn thì lập tức nhìn sang chỗ khác.

“Tiểu Thất, qua đây với bố một lát.” Quan Triều Viễn vẫy tay với Tiểu Thất.

Đầu tiên Tiểu Thất giật mình, sau đó sợ hãi đi đến bên Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn bế cậu bé lên xe máy, “Bố lai con ra ngoài hóng mát.”

Rõ ràng Tiểu Thất vô cùng mừng rỡ!

Cửu Cửu tỏ ra bất mãn, “Bố, bố thiên vị quá, con cũng muốn đi mà!”

“Lần sau bố sẽ lai con, lần này chỉ lai anh thôi.” Nói xong Quan Triều Viễn khởi động xe lai Tiểu Thất ra ngoài.

Ngồi xe máy lớn thích hơn ngồi xe máy nhỏ rất nhiều, Tiểu Thất kêu lên hưng phấn.

Quan Triều Viễn lai Tiểu Thất đến bờ biển cách nhà không xa, anh nghĩ bụng nơi rộng lớn như bờ biển rất thích hợp để dạy dỗ trẻ con.

Tiểu Thất nhặt vỏ sò trên bờ biển, được Quan Triều Viễn lai ra ngoài một mình khiến Tiểu Thất cảm thấy đây là vinh hạnh lớn lao, trước kia chỉ có Cửu Cửu mới được Quan Triều Viễn lai ra ngoài chơi một mình thôi.

“Qua đây nào Tiểu Thất, bố có chuyện muốn hỏi con.”

Tiểu Thất cầm vỏ sò mình nhặt đi đến bên Quan Triều Viễn, “Có chuyện gì hả bố?”

Cậu bé hưng phấn đến mức quên hết sạch chuyện tối qua.

“Tối qua bố gặp con ở hành lang, lúc đó con đang làm gì?”

“Hôm qua con nói rồi mà? Con chỉ xem xe máy của anh thôi ạ! Ban ngày anh không cho con đụng vào.”
Chương 2048
Tiểu Thất ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Quan Triều Viễn cảm thấy vô cùng thất vọng, anh nhận ra quá nhiều điều khác biệt từ ánh mắt của Tiểu Thất và Tam Tam. Khi Tam Tam nói dối, ít nhất cậu bé còn chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ căng thẳng, còn Tiểu Thất thì anh không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào cả.
Có một số đứa trẻ biết nói dối bẩm sinh, điều này đúng là thật.
“Bố hỏi con một lần nữa, tối qua rốt cuộc con đang làm gì?” Quan Triều Viễn không từ bỏ ý định.
“Con chỉ xem xe máy của anh chứ không làm gì cả.”
“Vậy vì sau con lại giấu tay sau lưng, là bởi vì trên tay con có thứ gì sao?”
“Không ạ, tay con hơi bẩn nên con để sau lưng.”
Tiểu Thất trả lời một cách trôi chảy, Quan Triều Viễn thất vọng tới cực điểm.
Quan Triều Viễn ngồi xuống bờ cát suy ngẫm một lát rồi kéo Tiểu Thất đến bên cạnh mình.
“Tiểu Thất, con đừng tưởng rằng con nói dối có thể giấu được tất cả mọi người, trong hành lang nhà chúng ta có camera, con biết không? Con biết camera là gì không?”
Tiểu Thất nhìn Quan Triều Viễn với vẻ sững sờ.
“Con làm gì trên hành lang, camera đều quay lại hết, bố về xem camera hôm qua là biết ngay lúc đó con đang làm gì.”
Tiểu Thất không nói lời nào.
“Thực ra con làm gì bố đều biết, bố hi vọng con có thể nói thành thật cho bố biết.”
Cuối cùng Tiểu Thất cũng cúi đầu, “Con… Con…”
“Con cắt một sợi dây ở xe máy của anh đúng không?”
Tiểu Thất gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ.
“Vì sao con lại làm như vậy?”
“Là anh không đúng, anh lai Cửu Cửu chơi một vòng nhưng không lai con, anh nói lời không giữ lời.”
“Không phải anh không lai con, mà là vì con nặng hơn Cửu Cửu nên anh không đủ sức, anh lo con bị ngã. Nếu con có ý kiến với anh thì con có thể nói thẳng cho anh biết mà, tại sao lại ngấm ngầm cắt dây xe? Con có biết không, con làm hỏng xe như vậy, anh mà lái xe sẽ ngã, thậm chí là chết người đấy!”
Quan Triều Viễn cố ý nghiêm mặt, nói chuyện với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
Thực ra anh nói không sai, bây giờ Tam Tam có thể điều khiển xe máy một cách thuần thục, tốc độ cũng rất nhanh, một khi cậu bé không phanh được, nhỡ đâm vào đâu thì rất có khả năng sẽ chết.
“Con chỉ muốn anh té một cái thôi ạ.” Tiểu Thất vội vàng giải thích, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
“Làm người không được giở trò xấu sau lưng! Đó gọi là thâm hiểm! Con có thể giằng co trực tiếp với anh, thậm chí có thể đánh nhau với anh, nhưng con tuyệt đối không được ngấm ngầm làm hại anh, con biết chưa?”
“Nhưng con không đánh lại anh!”
“Vì không đánh lại anh nên con hại anh sau lưng? Anh là anh trai của con, con quên anh chăm sóc con thế nào rồi à? Chỉ vì anh không lai con đi chơi mà con liền ghi hận trong lòng rồi hại anh sau lưng sao? Nếu con thật sự không đánh lại anh, con nghĩ mẹ mà biết các con đánh nhau sẽ phê bình con hay là phê bình anh?”
Tiểu Thất cúi đầu thấp hơn.
Chương 2049
Bởi vì Tiểu Thất yếu người nhiều bệnh, Tiểu Thất và Tam Tam chỉ kém nhau hơn một tuổi cho nên bình thường Tô Lam thiên vị Tiểu Thất hơn một tí, nếu hai anh em đánh nhau, Tô Lam chắc chắn sẽ mắng Tam Tam trước tiên, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Con có ý kiến với anh thì con có thể nói với mẹ, thậm chí con có thể bảo mẹ giúp con trút giận hoặc là bảo bố.”
“Bố, con biết sai rồi.” Rõ ràng giọng nói của Tiểu Thất yếu ớt hơn nhiều.
“Chuyện này bố sẽ không nói với ai cả, bố hi vọng không có lần sau, con từng thấy bố dạy dỗ anh thế nào rồi đấy, bố không hy vọng lần sau phải dạy dỗ con, con cũng có thể hỏi anh xem thước của bố đánh vào lòng bàn tay đau cỡ nào.”
Tiểu Thất sợ hãi run rẩy, trước giờ cậu bé không dám khiêu chiến quyền uy của Quan Triều Viễn.
“Bố, sau này con không dám nữa.”
Nghe thấy Tiểu Thất nói như vậy, Quan Triều Viễn cũng bớt phiền muộn, dù sao cậu bé vẫn còn là con nít.
Anh lai Tiểu Thất chơi một hồi ở bờ biển rồi mới về nhà.
Hai bố con đã hứa sau khi vào nhà, tất cả những gì nói bên ngoài hôm nay sẽ là bí mật của hai người, sẽ không nói cho người thứ ba.
Tô Lam trông thấy Quan Triều Viễn đưa Tiểu Thất trở về thì vội vàng tiến lên, “Mặt trời mọc ở đằng Tây à, anh có biết em vừa về nhà là con gái bảo bối của anh đã bắt đầu tố cáo với em rằng anh không đưa con bé đi chơi không, hóa ra anh đưa Tiểu Thất ra ngoài một mình thật.”
Đối với Quan Triều Viễn và Tiểu Thất, Tô Lam dĩ nhiên cũng hi vọng họ giống như bố con thật sự, nhưng Tô Lam biết cô không thể làm Quan Triều Viễn khó xử quá, dù sao Tiểu Thất cũng không phải con ruột.
Hôm nay cô rất vui khi thấy Quan Triều Viễn chỉ đưa một mình Tiểu Thất ra ngoài, có lẽ anh muốn dạy dỗ Tiểu Thất.
“Để anh đi dỗ con bé.” Quan Triều Viễn sải chân đi lên gác.
Tô Lam xoa đầu Tiểu Thất, “Tiểu Thất, bố có tốt với con không?”
Tiểu Thất cười, “Tốt lắm ạ!”
“Ngoan, đi lên gác ăn trái cây đi con.”
Khi Tiểu Thất đi lên gác ăn trái cây, Tam Tam cũng đang ngồi ở đó.
Tam Tam đưa cho Tiểu Thất một cái mô hình xe hơi, đây là mô hình xe hơi mà Tam Tam thích nhất, là cái lần trước anh Mục Nhiễm Tranh mang tới cho Tam Tam, Tam Tam yêu thích không buông tay. Tiểu Thất cũng rất thích, chỉ tiếc khi đó là sinh nhật của Tam Tam, đó là quà sinh nhật của Tam Tam.
“Tiểu Thất, cho em cái này nè.”
“Cho em ạ?”
“Ừ, cho em đấy!” Thực ra hôm qua Tam Tam cũng có chút áy náy, trong lòng cậu bé em trai em gái đều như nhau, tuy bình thường cậu thiên vị Cửu Cửu hơn một chút, nhưng cậu cũng quan tâm chăm sóc Tiểu Thất không kém gì.
“Cảm ơn anh ạ.” Tiểu Thất nhận lấy với vẻ vô cùng chột dạ.
“Vậy em không giận anh chứ?”
Tiểu Thất lắc đầu nói: “Em không giận.”
Lúc này Tam Tam mới yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.