Chương trước
Chương sau
Chương 1902

Tô Lam liên tục nháy mắt ra hiệu với Quan Triều Viễn, nhưng anh lại giả vờ như không thấy gì cả.

Vẻ mặt Chung Vũ Lăng cũng có vẻ hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người hỏi về vấn đề này một cách thẳng thắn như thế.

“Sếp Quan, bây giờ tình hình của mợ chủ rất ổn định, có thể làm chuyện đó rồi, nhưng mà phải chú ý hơn, đừng làm quá nhiều.” Chung Vũ Lăng nhắc nhở.

Quan Triều Viễn vui vẻ nhướn mày lên, chỉ cần vậy thôi là được rồi.

Tô Lam vội vàng đứng dậy, mặc lại đồ rồi đi ra khỏi phòng siêu âm.

“Em đi chậm thôi! Em không biết là mình đang mang thai à? Đi nhanh như vậy cẩn thận ngã đấy.” Quan Triều Viễn vội vàng đuổi theo.

Tô Lam không hề có ý định dừng lại, cô vẫn đi vèo vèo về phía trước.

“Em có nghe anh nói không vậy!” Quan Triều Viễn sải bước, đuổi theo Tô Lam.

“Em không muốn nói chuyện với anh! Anh phiền quá!”

“Anh làm gì mà em giận rồi? Lần trước em mang thai, em có nóng tính thế này đâu?” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng vỗ vào gáy của Tô Lam.

“Sao anh lại nói chuyện thẳng thắn như thế chứ! Anh có biết là anh làm thế là em ngại lắm không hả?”

Quan Triều Viễn nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Lam thì bật cười: “Em ngại rồi à? Em có phải là con gái nữa đâu, làm gì mà phải sợ thế chứ?”

“Cút đi!” Tô Lam đẩy Quan Triều Viễn ra, đi thẳng về phía trước.

Quan Triều Viễn đi đến, ôm eo cô rồi hai người cùng về nhà.

Love Valley.

Bầu không khí trong phòng đỏ rất hài hòa, nhìn qua thì có vẻ như không khác gì bình thường, điều khác biệt duy nhất đó là nơi này đã được trang hoàng lại, nhìn có vẻ ấm áp và tự nhiên hơn trước.

Quan Hạo và Tô Kiêm Mặc đã thực hiện công trình này sau chuyến du lịch, cảm giác như cuộc sống của mọi người đã được bắt đầu lại từ đầu vậy.

Trình độ nấu nướng của Mục Chỉ Huyên vẫn rất đáng sợ như trước. Tô Kiêm Mặc ăn không quen nên đã chủ động nhận lấy trách nhiệm nấu ăn cho mọi người. Trước kia cậu thường xuyên nhìn Tô Lam nấu ăn nên chẳng bao lâu sau cậu cũng nấu được những món tương tự rồi.

Mục Chỉ Huyên bỗng nhiên không cần phải nấu cơm nữa thì cảm thấy rất chán, vậy nên bà quyết định đảm nhận việc rửa bát sau mỗi bữa cơm.

Sau bữa cơm, Quan Hạo ngồi ở ghế sofa, uống trà sau bữa ăn, Tô Kiêm Mặc thì hơi buồn ngủ, đang chuẩn bị đi ngủ trưa một giấc.

Mục Chỉ Huyên đang bê bát đĩa, chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng có một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu bà.

Sau đó bà mỉm cười, nói với hai bố con đang ngồi ở ghế sofa: “Tô Lam mang thai, xem ra nhà mình sắp có thêm một miệng ăn rồi.”

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Lần trước con về thăm chị, chị ấy còn nói là anh rể không đồng ý việc sinh thêm đứa nữa.” Nghe tin này, người vui vẻ nhất là Tô Kiêm Mặc.

“Mẹ đã nói là Tô Lam sẽ sớm sinh đứa thứ hai thôi.” Mục Chỉ Huyên tiếp tục bê chồng bát đi về phía trước, nhưng bỗng nhiên lại có một hình ảnh nữa xuất hiện lên trong đầu bà.

“Choang!” Chồng bát đĩa trên tay bà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Quan Hạo lập tức tiến đến: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Tô Kiêm Mặc cũng ân cần đứng dậy.
Chương 1903

Nhưng Mục Chỉ Huyên chỉ ngẩn mặt ra, nhìn về phía trước.

Quan Hạo đứa tay ra, quơ quơ trước mặt bà: “Đã có chuyện gì vậy?”

“Tô Lam sắp gặp chuyện không may.” Mục Chỉ Huyên cố gắng lắc đầu: “Em cũng không biết cụ thể là chuyện gì, em chỉ thấy Tô Lam ôm bụng bầu bỏ trốn.”

Bản thân Tô Kiêm Mặc cũng đã từng được chứng kiến lời tiên tri của Mục Chỉ Huyên, từ trước tới giờ, Mục Chỉ Huyên luôn tiên đoán rất chuẩn, vậy chẳng lẽ Tô Lam sẽ thật sự gặp chuyện bất trắc gì đó?

“Không được, em phải gọi cho Tiểu Viễn ngay!” Mục Chỉ Huyên hốt hoảng chạy đến bàn trà, cầm điện thoại trên bàn trà lên.

Ôn Họa lại đến cản bà ấy lại.

“Chúng ta đã nói là sẽ không bao giờ liên lại lại với chúng nó rồi còn gì. Làm như vậy chỉ tổ hại đến chúng nó thôi.” Ánh mắt của Quan Hạo rất tỉnh táo, rất kiên định.

“Nhưng mà em đã thấy là Tô Lam và đứa bé trong bụng nó sẽ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi yên mặc kệ chuyện đó?” Mục Chỉ Huyên hoảng hốt, mặc dù đã thống nhất là sẽ cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng dù sao thì đấy cũng là con ruột của mình.

Nếu như họ sống bình yên thì không sao, nhưng bây giờ bà biết rõ là họ sẽ gặp chuyện.

“Họ sống ở xã hội loài người thì kiểu gì cũng sẽ phải vượt qua những bài kiểm tra như vậy thôi, thỉnh thoảng thì cũng nên gặp một vài thử thách, không thể sống thuận buồm xuôi gió quá được.” Quan Hạo lấy điện thoại từ tay của Mục Chỉ Huyên.

“Chồng ơi, nhưng mà em…”

“Anh biết em đã thấy chuyện đó, Tiểu Viễn là đại gia bạc tỷ, bản thân nó là cây to thì phải đón gió lớn, chắc là có chuyện bắt cóc gì đó thôi. Tiểu Viễn nó có bản lĩnh như vậy thì kiểu gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề này thôi. Hơn nữa, em cũng đã tiên đoán được là Tô Lam sẽ sinh ra hai đứa bé vậy tức là đứa bé này của Tô Lam sẽ bình an chào đời.”

Nghe thấy Quan Hạo nói vậy thì Mục Chỉ Huyên cũng thấy yên tâm hơn phần nào, bình thường thì những chuyện bà đã tiên đoán được thường sẽ không thay đổi, lần trước bà cũng đã tiên đoán rằng Tô Lam sẽ sinh hai đứa con, dù Quan Triều Viễn đã bảo là không muốn sinh thêm con nhưng cuối cùng thì Tô Lam vẫn mang bầu.

Nhưng dù nói vậy thì Mục Chỉ Huyên vẫn không muốn để chuyện gì bất trắc xảy đến với Tô Lam.

“Yên tâm đi, đứa bé này sẽ bình an chào đời thôi, chẳng qua là quá trình sẽ hơi gian nan một chút, đối với hai đứa nó thì có vài thử thách cũng không phải là chuyện xấu.”

Quan Hạo dẫn Mục Chỉ Huyên về phòng ngủ.

Tô Kiêm Mặc ngồi một mình ở ghế sofa, cảm thấy rất lo lắng, dù sao thì đây cũng là chị gái cậu, mặc dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cậu cũng không muốn quá trình mang thai của cô có vấn đề gì bất trắc cả!

Cậu lấy điện thoại từ túi ra, vừa chuẩn bị gọi cho Tô Lam thì giọng của Quan Hạo lại vọng lại từ trên lầu xuống.

“Phải biết cách tuân thủ các quy tắc.”

Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu lên nhìn Quan Hạo: “Con…”

“Bố biết là con đang rất lo lắng, bố cũng rất lo cho họ, nhưng lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả, mặc dù giờ con nói cho họ là họ sắp gặp nguy hiểm thì cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện đó được, những gì đã được tiên đoán kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

Tô Kiêm Mặc gật đầu: “Vâng con biết rồi.”
Chương 1904

“Ngoan.”

Mà bên phía hoa viên Crystal, màn đêm buông xuống, Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi học đánh đàn được một lúc, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, Quan Triều Viễn cứ ghé sát vào người Tô Lam, thậm chí còn cô ý chạm nhẹ tay vào những chỗ nhạy cảm trên người Tô Lam.

“Thầy Ôn, thầy có thể chuyển tay của thầy ra chỗ khác được không?” Tô Lam nhìn liếc về phía tay của Quan Triều Viễn, anh đang choàng tay qua người cô từ phía sau, vừa khéo lại đè thẳng vào ngực của Tô Lam.

“Anh thích để tay ở đây đấy, hề hề.”

“Dám sờ soạng học sinh của mình như vậy, nếu anh là một người giáo viên thật thì đã bị đuổi việc tám trăm lần rồi.” Tô Lam đẩy tay của Quan Triều Viễn ra: “Mau đi tắm rửa đi, em thấy anh có vẻ cũng chẳng có tâm trạng nào để dạy học nữa đâu.”

Sau khi Chung Vũ Lăng cho phép hai người làm chuyện vợ chồng với nhau, Quan Triều Viễn lúc nào cũng sồn sồn lên.

“Vậy anh đi tắm ngay đây!” Nói xong, Quan Triều Viễn hôn mạnh lên mặt Tô Lam một cái: “Để xem tối nay anh dạy dỗ em thế nào, đồ lẳng lơ!”

Quan Triều Viễn vừa tắm rửa vừa hát hò trong phòng tắm, anh có cảm giác tâm trạng mình đang cực kỳ tốt.

Vừa sắp làm bố, lại có thể làm chuyện vợ chồng với Tô Lam, làm gì còn chuyện nào vui hơn chuyện này chứ?

Nhưng mà anh vẫn thầm cầu nguyện rằng Tô Lam sẽ không phải chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào nữa, nếu không thì anh sẽ không chịu nổi nữa.

Quan Triều Viễn vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay đồ mới xong, anh thoải mái đi ra khỏi phòng tắm.

“Lam Lam, em có chọn cho anh bộ đồ ngủ anh thích không?” Nhưng khi ra ngoài anh lại nhận ra Tô Lam không ở trong phòng ngủ.

“Lại chạy đâu rồi?”

Phòng ngủ trống không, không thấy bóng dáng của Tô Lam đâu nữa.

Quan Triều Viễn nhìn về phía tủ quần áo, nở nụ cười xấu xa, sau đó anh rón rén đi đến, mở phắt cửa tủ ra: “Đừng trốn nữa!”

Nhưng quần áo trong tủ vẫn còn nguyên như cũ, không hề có người nào trốn trong đó cả.

“Xuất hiện đi, anh thấy em rồi.” Quan Triều Viễn nhìn liếc toàn bộ căn phòng, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại: “Con nhóc này, em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích chơi trò trốn tìm thế? Em không thấy sốt ruột à? Anh nói cho em bày, nếu bây giờ em đi ra thì lát nữa anh sẽ nương tay với em, ngày mai em có muốn xuống giường nữa không?”

Quan Triều Viễn nói xong thì nín thở, cẩn thận lắng nghe những tiếng động trong phòng, nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Tô Lam không hề có ý định xuất hiện.

Anh lục tung cả căn phòng lên để tìm, không thấy Tô Lam đâu, chắc chắn là cô không ở phòng này rồi.

“Có thể đi đâu được chứ? Chắc chắn là đang ở phòng trẻ em rồi! Hừ, biết ngay mà, trong lòng em chỉ có con trai mà thôi.” Quan Triều Viễn tức giận, khẽ gầm một câu, thầm cảm thấy không vui lắm. Anh vừa hùng hổ đi về phòng dành cho trẻ em, vừa nghĩ thầm xem lát nữa mình dạy cho người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ đến con trai bài học thế nào.

Người giúp việc đi ra khỏi phòng dành cho trẻ em: “Ông chủ, hai cậu chủ nhỏ đều đã ngủ rồi.”

“Mợ chủ có trong đó không?”

“Không có ạ.”
Chương 1905

“Được rồi, cô đi đi.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cho trẻ em ra, nhưng Tô Lam cũng không ở phòng này.

Chẳng lẽ cô vẫn ở phòng đàn?

Quan Triều Viễn nghĩ vậy, sau đó đi thẳng về phòng dành cho trẻ em, nhưng phòng đàn dương cầm cũng rỗng tuếch, hơn nữa dương cầm cũng đã được đậy lại, nhìn có vẻ như cả căn phòng đã được dọn dẹp xong xuôi hết rồi. Chắc hẳn là Tô Lam đã dọn phòng rồi mới đi ra ngoài.”

“Lạ thật đấy? Người đâu rồi? Hay đang ở bếp?”

Buổi tối đói bụng, chắc là cô ấy định đi ăn rồi đối phó với một người có sức khỏe dồi dào nghe cũng khá hợp lý.

Quan Triều Viễn nghĩ như vậy rồi đi vào bếp, nhưng người giúp việc ở bếp lại nói với Quan Triều Viễn là họ không thấy Tô Lam đâu cả.”

Lúc này thi Quan Triều Viễn cảm thấy hơi hoảng, anh lập tức triệu tập tất cả mọi người lại, bảo tất cả mọi người bắt tay vào việc tìm kiếm Tô Lam.

“Tốt nhất là đừng để cho anh bắt được em, để xem anh đánh vào mông em như thế nào!” Quan Triều Viễn tức giận giậm chân một cái.

Đến giờ nào rồi mà cô còn chơi trò này chứ!

Đã biết là anh sẽ lo lắng rồi!

Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn ý thức được là nhà quá to cũng không tốt, bây giờ cần tìm người thật sự rất phiền, tìm một lúc rồi mà hơn nửa số người làm trong nhà chạy về báo cáo là không phát hiện ra Tô Lam.

“Mấy người tìm kỹ không vậy? Mấy tủ trong nhà kho cũng không được bỏ qua đâu.”

Quan Triều Viễn đi qua đi lại trong phòng khách, anh cẩn thận nghĩ lại rồi chạy lên lầu, chạy thẳng vào phòng của Giản Ngọc và Lý Như Kiều.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống, sau khi sinh Điềm Điềm ra, Lý Như Kiều vẫn luôn bận việc trông con, mãi đến mấy ngày gần đây mới tách nhau ra để ngủ riêng, Giản Ngọc phải tranh thủ thời gian…

Hai người đang thân thiết với nhau trên giường thì bỗng nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên, Quan Triều Viễn cứ thế đạp cửa xông vào.

Lý Như Kiều hoảng sợ đến mức hét toáng lên, vội vàng kéo chăn lên che người mình lại, Giản Ngọc thì nổi giận quát lớn: “Ai vậy?”

Nhưng trong nhà này làm gì có người nào dám công khai xông vào phòng của Giản Ngọc, trừ cậu nhóc ngốc nghếch kia thì cũng chỉ có mỗi ông bố ngu ngốc của cậu nhóc đó thôi.

Quan Triều Viễn bật đèn lên: “Lam Lam đâu rồi?”

“Cậu tìm vợ mình ở phòng tôi làm gì!” Sau khi chuyện tốt của mình bị phá bĩnh thì Giản Ngọc cũng chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

Lý Như Kiều còn chưa hoàn hồn lại thì đã phải kéo chăn lên che kín người lại, chuyện này xấu hổ quá.

“Lam Lam có sang đây không?” Quan Triều Viễn đi dạo một vòng trong phòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.

“Nửa đêm nửa hôm mà cậu lại sang phòng tôi để tìm vợ? Cậu bị điên à?”

“Em hỏi anh, có thấy Lam Lam đâu không?” Quan Triều Viễn trợn mắt lên, nhìn về phía Lý Như Kiều, cô ta bọc kín người lại, thậm chí cả người còn hơi run run.
Chương 1906

Quan Triều Viễn đi thẳng đến chỗ Lý Như Kiều, Giản Ngọc lập tức đưa tay ra, chắn trước mặt Lý Như Kiều: “Cậu đừng có mà quá đáng!”

“Không thấy Lam Lam đâu rồi.”

“Không thấy đâu là sao?”

Quan Triều Viễn không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng, nếu ở đây cũng không có thì cũng có nghĩa là cô biến mất rồi.

Nhưng chuyện này rất kỳ quặc, hoa viên Crystal được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm gì có ai có thể đưa một người còn sống ra khỏi đây chứ.

Làm gì có chuyện đó!

Giản Ngọc không dám chậm trễ, anh ta lập tức mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng ngủ, gặp Quan Triều Viễn.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại không thấy người đâu?”

Quan Triều Viễn nói lại mọi chuyện cho Giản Ngọc nghe.

“Chỗ chúng ta có nhiều người canh gác như vậy, dù có tránh được ánh mắt của các vệ sĩ thì cũng không thể đưa Tô Lam ra ngoài được.”

Sau khi Tô Lam mang thai, Quan Triều Viễn còn không cho phép cô đi ra ngoài, dù sao thì ở nhà cũng là nơi an toàn nhất, nhưng nào ngờ là chỉ ở nhà thôi mà cũng có chuyện được.

“Cậu đừng sốt ruột quá, biết đâu Tô Lam có việc gấp cần ra ngoài, hoặc là cô ấy đùa với cậu thì sao?” Giản Ngọc vội vàng an ủi Quan Triều Viễn, sợ rằng anh sẽ phá nhà mất.

“Có việc gấp cần ra ngoài thì cũng phải nói cho người giúp việc một câu, đùa với em? Em đã lật ngược cả cái nhà này lên một lượt rồi, dù cô ấy có trốn ở đâu thì cũng sẽ nghe được thôi, sao cô ấy lại không chịu ra chứ?” Quan Triều Viễn nhíu mày lại, không nghĩ ra nổi là Tô Lam có thể trốn đâu được.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không hề có manh mối gì nên cả hai người đều cảm thấy rất khó giải quyết.

“Video giám sát! Đúng rồi, video giám sát! May kiểm tra lại tất cả các màn hình giám sát cho tôi!”

Quan Triều Viễn nhanh chóng chạy ra ngoài, đến phòng giám sát thì anh lập tức yêu cầu các nhân viên lấy hết các video được quay trong vòng một tiếng vừa rồi.

Nhưng sau khi xem một lúc lâu thì mọi người vẫn không thấy gì bất thường trong video giám sát cả.

Trong phòng đàn chỉ quay được cảnh Tô Lam dọn dẹp phòng đàn rồi đi ra ngoài, sau đó có video Tô Lam đi qua hành lang về phòng ngủ, và đó cũng là đoạn video cuối cùng.

“Phòng ngủ! Mau kiểm tra video giám sát ở phòng ngủ!”

Nhưng nhân viên lại ngồi yên: “Ông chủ, phòng ngủ của anh và mợ chủ không lắp camera giám sát ạ.”

Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ ra là phòng ngủ của anh và Tô Lam không lắp camera giám sát.

Chẳng lẽ bây giờ tối hai người làm việc riêng với nhau lại phải để cho người khác nhìn à? Vậy nên Tô Lam nhất quyết không cho anh lắp camera trong phòng ngủ.

Quan Triều Viễn ôm đầu, bây giờ kiểm tra video giám sát cũng không thấy người đâu, chẳng lẽ là cô lại biến mất như vậy?

Đúng lúc này Giản Ngọc lại gọi điện cho anh: “Cậu mau quay lại phòng ngủ nhanh lên!”

Dù sao thì Quan Triều Viễn cũng không thấy manh mối gì ở phòng giám sát nên anh cũng vội vã quay về phòng ngủ.

“Anh gọi em quay lại phòng ngủ làm gì?”

Vừa vào phòng ngủ, Quan Triều Viễn đã nhìn thấy gương mặt đã lâu chưa gặp: Tô Kiêm Mặc.
Chương 1907
“Anh rể.”
“Kiêm Mặc? Sao em lại đến đây?”
“Anh rể, có phải là đã xảy ra chuyện với chị em rồi không?” Vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất bối rối.
Quan Triều Viễn cúi đầu xuống, không đáp gì cả.
Mà biểu cảm của Tô Kiêm Mặc lại không có vẻ gì là bất ngờ với chuyện vừa xảy ra: “Quả nhiên rồi.”
“Quả nhiên như vậy là sao?”
“Mẹ đã tiên đoán là chị gái em sắp có chuyện, mẹ nói là thấy cảnh chị ôm bụng bầu bỏ trốn. Em muốn nói cho anh chị biết nhưng bố lại bảo là nếu đã cắt đứt quan hệ với anh chị rồi thì không được liên hệ lại nữa, phải để cho hai người tự giải quyết vấn đề. Em lo quá nên đã lén đến đây.”
Sau khi đi theo Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên thì Tô Kiêm Mặc cũng bắt đầu gọi họ là bố mẹ rồi.
Bỗng nhiên Quan Triều Viễn nhớ đến điều gì đó.
“Sao mình lại không nghĩ đến chuyện đó chứ! Ma cà rồng!”
“Ý em là ma cà rồng đã bắt cóc Tô Lam đi?” Giản Ngọc vội vàng hỏi lại.
“Đúng vậy, chỉ có mỗi ma cà rồng là có tốc độ nhanh đến mức camera giám sát không thể quay lại được thôi, cũng chỉ có họ mới tránh được sự hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở nơi này rồi bắt người ra ngoài thôi.”
Quan Triều Viễn đấm mạnh xuống bàn một cái: “Đặc biệt đấy! Ai đã làm vậy?”
Bỗng nhiên Tô Kiêm Mặc nhìn chằm chằm về phía bức tường ở cạnh cửa sổ: “Gia tộc Butt.”
“Sao cậu biết được?”
Tô Kiêm Mặc chỉ lên tường, nhưng Quan Triều Viễn và Giản Ngọc chỉ quay ra nhìn nhau, bởi vì trên bức tường đó không có gì cả, chỉ có mỗi một bức tranh mà thôi.
“Đó là loại chữ tàng hình chuyên dụng của ma cà rồng, em quên mất là hai anh không nhìn thấy được, trên đó viết là họ đã bắt chị gái em đi rồi, họ bảo anh đến gia tộc Butt ở Dark Mountain để tìm chị ấy, không được đến quá muộn.”
Tô Kiêm Mặc nhớ kỹ dòng chữ trên tường.
Mặc dù trước kia Quan Triều Viễn không phải là ma cà rồng thật sự, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được chữ chuyên dụng của ma cà rồng, nhưng bây giờ phong ấn của anh đã được giải trừ, anh đã trở thành một người bình thường, những năng lực trước kia của anh cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Sao gia tộc Butt lại phải dùng chữ tàng hình chứ? Các anh không nhìn thấy mà, nếu như hôm nay em không đến đây thì viết những chữ này ở đây có khác nào là không viết gì cả đâu?”
Đồng tử của Quan Triều Viễn hơi co lại: “Không, họ không biết là phong ấn của anh đã được giải trừ rồi, nên họ vẫn nghĩ rằng anh là nửa người nửa ma cà rồng, có thể đọc được những dòng đó.”
“Vậy tại sao họ lại muốn bắt Tô Lam đi chứ?” Giản Ngọc khó hiểu.
“Mọi người có nhớ là chuyện nhà mình định làm thông gia với gia tộc Butt không? Mặc dù lần trước đã giải quyết xong chuyện đó rồi nhưng gia tộc Butt đã bị mất hết thể diện rồi, họ đã nhẫn nhịn một thời gian khá lâu, xem ra bây giờ là lúc họ trả thù chúng ta.”
“Không cần biết nguyên nhân của họ là gì, Tô Lam là người bình thường, họ đưa Tô Lam đi thì chắc chưa đi xa được đâu, bây giờ chúng ta nghĩ cách để đuổi theo thì có khi vẫn kịp đấy.”
“Nhưng mà có rất nhiều đường để đi từ đây đến Dark Mountain của gia tộc Butt, họ đi đường thủy hay đường bộ? Hay là bay máy bay. Chúng ta không biết chuyện này thì biết tìm kiểu gì đây?” Tô Kiêm Mặc đưa ra một ý kiến khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.