Chương trước
Chương sau
Chương 1856

“Chân em không sao chứ?” Tô Lam vô cùng quan tâm hỏi.

“Không… sao, chỉ là bị xước một chút thôi.” Lê Thấm Thấm cúi đầu đáp.

Dù thế nào, Lê Thấm Thấm cũng không thể đối diện với Tô Lam được, lúc đầu cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy để ép Quan Triều Viễn và Tô Lam ly hôn. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc đó mình quá đáng ghét.

Lại cộng thêm việc, Lê Thấm Thấm cũng biết người mà Mục Nhiễm Tranh thích lúc trước chính là Tô Lam, càng khiến cô ta không thể đối mặt với người phụ nữ trước mặt hơn.

“Sao em lại nhảy từ trên phòng xuống thế?”

Hôm nay, vì vợ của phó chủ tịch tập đoàn Dark Reign sinh em bé nên Tô Lam đến thăm, không ngờ lại chứng kiến cảnh thiếu nữ vượt ngục.

“Bố em biết…”

Bởi vì không chắc Tô Lam có biết chuyện của mình và Mục Nhiễm Tranh hay không, nên Lê Thấm Thấm vội vàng ngậm miệng lại.

“Em và bố em cãi nhau, ông ấy giam lỏng em rồi.”

Lê Thấm Thấm muốn nói lại thôi làm cho Tô Lam nhìn ra vấn đề, nhưng cô không tiếp tục hỏi.

“Đến nhà chị trước đi, xem chân cho em đã.”

“Mẹ, anh của con đâu? Lần trước không phải mẹ nói là anh sẽ đến nhà mình sao? Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?” Tam Tam chớp chớp đôi mắt như đá vỏ chai nhìn Tô Lam.

Đương nhiên Lê Thấm Thấm biết ‘anh’ trong miệng Tam Tam là đang chỉ Mục Nhiễm Tranh, trong lòng cô ta không khỏi căng thẳng.

Tô Lam sờ đầu Tam Tam, “Anh của con rất bận, làm gì có thời gian đến nhà chúng ta chứ.”

“Nói dối! Anh ấy có thời gian đi tán gái mà không có thời gian đến chơi với con sao?” Lời nói của Tam Tam khiến người khác giật mình.

Lê Thấm Thấm càng đỏ mặt hơn.

“Thằng bé này, nói linh tinh gì thế? Ai nói với con như vậy hả?” Tô Lam cũng rất kinh ngạc khi thấy con trai nói ra hai từ ‘tán gái’.

“Bố con nói, he he.”

“Sau này không được nói nữa!”

Sau đó, Lê Thấm Thấm và Tô Lam không có bất kỳ giao lưu nào, cho đến khi đến hoa viên Crystal, Tô Lam mời bác sĩ gia đình đến khám chân cho Lê Thấm Thấm, đồng thời gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh tức tốc chạy tới, vừa bước vào phòng khách, Tam Tam đang chơi trong phòng khách vội vàng lao tới.

“Anh! Anh cùng em chơi xe biến hình đi!”

“Tam Tam, lát nữa anh sẽ chơi với em, mẹ em đâu rồi?”

Tô Lam vừa hay từ trên lầu đi xuống, “Mau lên lầu xem đi, từ nhà vượt ngục ra.”

Mục Nhiễm Tranh phóng lên lầu và đi thẳng đến căn phòng Tô Lam chỉ, bác sĩ đã băng bó chân cho Lê Thấm Thấm rồi, còn Lê Thấm Thấm thì đang ngồi trên giường kêu rít lên, cố chịu đựng cơn đau.

“Thấm Thấm!”

Lê Thấm Thấm vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Mục Nhiễm Tranh phơi nắng đen sì, có chút không nhận ra. Vốn dĩ rất vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô ta không nhịn được bắt đầu khóc.

“Khóc cái gì?” Mục Nhiễm Tranh vội vàng bước tới, ôm lấy Lê Thấm Thấm.
Chương 1857
Lê Thấm Thấm càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
“Anh đã chạy đi đâu thế, sao em không liên lạc được với anh! Em còn tưởng rằng anh không cần em nữa cơ…” Lê Thấm Thấm ngẩng mặt lên trời khóc lớn, vô cùng tủi thân.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thấm Thấm khóc đau lòng như vậy, Mục Nhiễm Tranh lau nước mắt cho cô ta rồi an ủi: “Anh nhận một bộ phim nên đã vào trong quân đội để trải nghiệm cuộc sống, quân đội rất nghiêm khắc, đã thu điện thoại rồi. Lần cuối cùng khi chúng ta gọi điện anh vốn định nói với em, nhưng em lại tắt máy mất rồi, anh cũng không biết sẽ nghiêm khắc như vậy nên cũng không nói trước cho em.”
Lê Thấm Thấm chớp đôi mắt ngập nước nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Nếu sự việc là như vậy thì chẳng phải mấy ngày nay cô ta đã suy nghĩ lung tung vô ích rồi sao, bản thân mình tự tìm phiền phức mà!
Thật ngu ngốc mà!
“Oa…” Lê Thấm Thấm lại bật khóc.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Mục Nhiễm Tranh vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lê Thấm Thấm.
“Anh có biết mấy ngày nay em sống như thế nào không? Em tưởng anh không cần em nữa nên em đã quay về. Em còn ngu ngốc tìm một đàn chị khóa trên rồi ngọt ngào nói rằng nếu anh thật sự là một tên tra nam thì sẽ không nể tình gì nữa, nói chuyện này ra để mọi người đều biết anh là một tên tra nam…”
Lê Thấm Thấm vừa nói vừa nghĩ mình quá ngu ngốc!
Mục Nhiễm Tranh vuốt tóc Lê Thấm Thấm, hóa ra là như vậy, nhưng anh ta cũng có chút tức giận, sao Lê Thấm Thấm lại không tin tưởng anh ta như vậy?
Lê Thấm Thấm nức nở nói: “Em biết là em rất ngu ngốc, anh còn giận em đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu chỉnh lại tóc rối cho Lê Thấm Thấm, “Đừng khóc nữa, không xinh nữa rồi.”
“Anh thực sự không giận em sao? Em không cố ý đâu, vốn dĩ chúng em đã bàn bạc với chị khóa trên đó rồi, đợi em tìm được anh, nếu như anh xác nhận là muốn đá em thì mới bảo chị ta đăng tin. Nhưng mà chị ta không giữ chữ tín, vừa về nước đã tung tin tức này lên rồi.”
Lê Thấm Thấm hối hận đứt ruột.
“Kết quả bố em biết chuyện này liền giam lỏng em lại.”
Lê Thấm Thấm hối hận tự vỗ vào đầu mình!
Mục Nhiễm Tranh vội vàng bắt lấy tay cô ta, “Được rồi được rồi, chuyện này không phải đã qua rồi sao? Để anh xem chân của em nào, vết thương thế nào rồi?”
“Không sao, đáng đời em! Em gặp quả báo!” Lê Thấm Thấm cũng rất thản nhiên.
Nhìn thấy lớp băng gạc dày quấn quanh chân Lê Thấm Thấm, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất đau lòng.
“Còn đau không?”
Lê Thấm Thấm lại trực tiếp nhào vào lòng Mục Nhiễm Tranh, “Xin lỗi…”
“Vậy em đã biết sai chưa?”
“Em biết rồi.”
“Sau này không được nghi ngờ anh nữa!”
Lê Thấm Thấm nghiêm túc gật đầu, “Sẽ không đâu ạ.”
Hai người ôm nhau rất lâu.
Chương 1858
Cho đến khi Lê Thấm Thấm đột nhiên phát hiện ra một đứa bé đang đứng ở cửa nhìn họ cười, Lê Thấm Thấm lập tức sợ hãi buông Mục Nhiễm Tranh ra.
Tam Tam đứng ở cửa che miệng cười trộm, “Anh ơi, anh thật ngốc.”
Nghe thấy giọng nói của Tam Tam, Mục Nhiễm Tranh mới nhìn ra cửa, “Nhóc con, sao em lại tới đây?”
Vừa rồi quá lo lắng, Mục Nhiễm Tranh cũng không quan tâm đến chuyện đóng cửa lại.
“Em tới đây tìm anh mà! Anh ngốc thế, anh nên hôn chị đẹp chứ!” Tam Tam đứng ở cửa chỉ đạo như người lớn.
Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm trợn tròn mắt không thể tin được những lời này lại là của một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi.
“Ai dạy em thế hả?”
“Bố em hôn mẹ em như vậy mà, khi mẹ tức giận bố sẽ hôn mẹ.”
Phát hiện không thấy Tam Tam đâu, Tô Lam tới tìm Tam Tam vừa hay đứng ở hành lang nghe thấy điều này, lập tức xị mặt.
Đứa con trai này của cô…
Lê Thấm Thấm che miệng cười.
“Chuyện này có gì lạ đâu, đôi khi bố em còn tắm chung với mẹ em nữa.”
Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm cười càng lớn hơn.
“Tam Tam!” Tô Lam lập tức quát, chuyện riêng tư như vậy đều bị con trai tiết lộ ra rồi, thằng bé rốt cuộc có phải là con trai mình không thế?
“Mẹ!” Tam Tam nhìn thấy Tô Lam liền nhào tới.
Tô Lam bế Tam Tam lên, còn không vào cửa mà nhanh chóng rời đi.
Lê Thấm Thấm tủi thân nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Còn chưa thấy người mà đã bị nhét một đống cẩu lương.”
Mục Nhiễm Tranh mỉm cười dùng tay quẹt mũi Lê Thấm Thấm.
“Hai người họ vẫn luôn tình tứ như vậy, có con trai rồi mà cũng không tránh đi.”
“Tình cảm thật tốt.” Lê Thấm Thấm không khỏi thở dài.
“Cho nên lúc đầu em đã nhắm sai mục tiêu rồi!” Mục Nhiễm Tranh dùng ngón tay chọc vào đầu Lê Thấm Thấm.
Để tránh gượng gạo, Tô Lam đã cùng hai con trai ăn tối, Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm thì ăn tối trong phòng ăn, Tô Lam còn bảo người giúp việc nhắn Lê Thấm Thấm tạm thời ở lại đây.
Thực ra suy nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ có thể ở lại đây, Lê Thấm Thấm không muốn bị bố bắt về.
Sau bữa tối, Tô Lam tiếp tục chơi với hai con trai của mình trong phòng cho trẻ, cho đến khi người giúp việc đến báo rằng Quan Triều Viễn đã về, cô mới dặn người giúp việc trông chừng bọn trẻ và về phòng của mình.
Vừa về đến phòng ngủ, Quan Triều Viễn đã thay quần áo ở nhà.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Anh ăn rồi.” Quan Triều Viễn vẻ mặt mệt mỏi, mấy ngày gần đây bởi vì tin tức của Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm mà anh cũng đã kiệt sức, không để ý một chút là mở hết hỏa lực.
Tô Lam do dự hồi lâu rồi mới cẩn thận nói cho Quan Triều Viễn biết chuyện hôm nay.
Chương 1859
Quan Triều Viễn nghe vậy sửng sốt mười giây, sau đó rống lên: “Tô Lam, tại sao tim của em lại lớn như vậy!”
Tô Lam lập tức tiến lên ôm eo Quan Triều Viễn, “Lớn thì có ích gì, còn không phải chỉ chứa được một mình anh thôi sao.”
Quan Triều Viễn đang chuẩn bị nổi sấm sét thì nghe được lời tỏ tình của Tô Lam, trái tim nhỏ bé của anh vẫn ‘thịch thịch thịch’, có chút loạn nhịp.
“Em đừng có mà dùng chiêu này với anh!”
Tô Lam bình tĩnh ngồi bên giường, “Em hơi khát.”
“Khát?”
Tô Lam chớp đôi mắt vô tội nói: “Khát vọng yêu anh đấy.”
Quan Triều Viễn mở to mắt nhìn Tô Lam đang nói lời tình tứ mà không đỏ mặt, “Em nghiêm túc một chút cho anh, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy!”
“Em cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà, chuyện nghiêm túc của em chính là yêu anh!” Tô Lam vươn tay ra bắn tim, nhân tiện còn nháy mắt với Quan Triều Viễn.
“Hôm nay em uống nhầm thuốc à?” Quan Triều Viễn đi tới sờ trán Tô Lam.
Tô Lam thuận thế ôm eo Quan Triều Viễn, “Đúng là em uống thuốc rồi, vì em bị bệnh.”
“Bệnh gì?”
Tô Lam mỉm cười quỷ mị với Quan Triều Viễn, “Bệnh tương tư ấy.”
Phụt–
Quan Triều Viễn cảm thấy sắp hộc máu rồi, tuy rằng hai người thường ngày tình cảm rất tốt, nhưng cũng rất ít khi nói những lời buồn nôn như thế này. Thỉnh thoảng Tô Lam nói một câu ’em yêu anh’ Quan Triều Viễn đã mừng muốn chết rồi.
Hôm nay lại nói nhiều như vậy cùng một lúc.
Quan Triều Viễn lập tức bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
“Tô Lam, anh nói cho em biết, em đừng tưởng nói nhiều lời dễ nghe như vậy anh sẽ tha thứ cho em, em đúng là vừa lành sẹo đã quên đau. Em có biết lúc đầu con nhóc chết tiệt đó suýt chút nữa đã hại chúng ta ly hôn không hả?”
Tô Lam thuận thế ngồi lên đùi Quan Triều Viễn, ôm cổ anh.
“Đó đều là còn trẻ nên không hiểu chuyện thôi được không? Bây giờ tình cảm của hai người họ vô cùng tốt, anh sẽ không chia rẽ người ta đấy chứ?”
“Cái rắm ấy!”
“Những gì em nói đều là sự thật, cháu trai thích con gái nhà người ta lắm, cháu trai giống anh, chắc chắn là biển cạn đá mòn, trời long đất lở cũng không chia xa.”
“…”
Tô Lam ngay lập tức che miệng Quan Triều Viễn, “Thực ra, em nghĩ như vậy cũng rất tốt, Lê Thấm Thấm trẻ trung xinh đẹp còn du học nước ngoài, gia thế cũng tốt. Không tìm được người nào tốt hơn cho cháu trai đâu, quan trọng là hai người tình đầu ý hợp, hai người vui vẻ hòa hợp ở bên nhau mới là quan trọng, cũng giống như anh và em vậy.”
Quan Triều Viễn định mở miệng, Tô Lam lại tiếp tục nói.
“Em và anh đều là người từng trải rồi, nếu như lúc đầu có người nhất định muốn chia rẽ chúng ta thì chắc chắn anh sẽ không bằng lòng. Họ bây giờ cũng giống như chúng ta lúc đầu vậy, sẽ liều mạng muốn ở bên nhau, đừng ép họ phải chịu nỗi khổ hai chúng ta đã từng phải chịu nữa, được không?”
Chương 1860

Quan Triều Viễn kép tay của Tô Lam ra, “Em có cho anh nói không?”

Tô Lam bĩu môi, bộ dạng rất tủi thân, “Vậy anh nói đi.”

Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn Tô Lam, người phụ nữ trước mặt thật sự là càng ngày càng biết nói chuyện.

“Em nói lại đi.”

“Nói gì cơ?”

“Vừa này em lấy lòng anh như thế nào? Nói lại lần nữa, nếu anh vui thì sẽ đồng ý.” Quan Triều Viễn nhướng mày vô cùng đắc ý.

Tô Lam thật sự không ngờ vài lời ngon ngọt đã lừa gạt được chủ tịch rồi, vị chủ tịch này càng ngày càng không có nguyên tắc!

Tô Lam suy nghĩ một chút liền ghé vào tai Quan Triều Viễn, “Chồng, em là sách sao?”

“Lợn á? Em đâu phải là lợn đâu!” Quan Triều Viễn lập tức nóng nảy gầm lên.

“Không phải! Em nói là sách! Sách! Sách! Quyển sách ý!” Tô Lam lập tức nóng nảy phản công.

Có thế mà cũng nhầm ‘sách’ thành ‘lợn’, tai mọc kiểu gì vậy?

Sự xáo trộn này đã phá hỏng hết bầu không khí ban đầu.

“Làm lại, chồng, anh là sách sao?”

Quan Triều Viễn lần này không dám tùy tiện nói nữa, “Vậy anh nên nói gì?”

“Anh nói là tại sao em lại nói như vậy, chồng à, anh là sách sao?”

“Tại sao em lại nói như vậy?” Quan Triều Viễn lần này ngoan hơn nhiều rồi.

“Càng nhìn càng muốn ngủ.”

Câu nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai anh, Quan Triều Viễn cảm thấy xương của mình sắp mềm nhũn ra rồi, anh lật người đè Tô Lam dưới thân.

“Bây giờ ngủ luôn!”

Tô Lam chặn trước ngực Quan Triều Viễn, “Bây giờ mới mấy giờ chứ? Bọn trẻ còn chưa ngủ!”

Vừa nhắc đến bọn trẻ, Quan Triều Viễn lập tức dừng lại, bọn trẻ còn bé thì còn không sao, bây giờ lớn rồi, đứa nào cũng muốn chui vào phòng họ, không biết đã phá hỏng bao nhiêu lần rồi!

Quan Triều Viễn ghé sát vào tai Tô Lam, “Đêm nay anh muốn ăn Anh đào.”

Tô Lam đỏ mặt, vỗ mạnh vào lưng anh, “Xấu chết đi được!”

Quan Triều Viễn cười hai tiếng rồi mới đứng dậy, anh đi tới cửa, lấy một ống thuốc mỡ từ trong túi quần áo ra , “Mang cái này qua cho cháu trai của anh.”

Tô Lam cầm lấy, vừa nhìn liền thấy là thuốc xóa sẹo, từ sau khi mặt Mục Nhiễm Tranh để lại sẹo, Quan Triều Viễn đã sai người tìm kiếm thuốc xóa sẹo khắp nơi.

“Tại sao anh không tự mình mang qua chứ?”

“Bảo em mang thì em cứ mang, sao lại nhiều lời như vậy?”

Quan Triều Viễn có chút ngại ngùng.

“Thôi được, đi gặp cháu trai đẹp trai vậy, cháu trai đẹp trai như vậy, nhìn lâu hơn một chút cho sướng mắt.” Tô Lam cầm thuốc mỡ chuẩn bị đi ra ngoài.

“Quay lại cho anh!” Quan Triều Viễn lập tức quát, “Em nói lại xem nào!”
Chương 1861
Quan Triều Viễn bước tới ôm eo Tô Lam.
“Cháu trai đẹp trai.” Tô Lam tiếp tục nói.
“Tô Lam, sáng mai em không muốn xuống giường đúng không?”
“Hì hì, anh đẹp trai, anh đẹp trai, trên đời này anh đẹp trai nhất!” Vẻ mặt Tô Lam nịnh nọt.
Lúc này, Quan Triều Viễn giật thuốc xóa sẹo từ trong tay Tô Lam rồi đứng dậy.
“Không cần em, anh tự đi!”
Anh sẽ không cho cô cơ hội này đâu!
Vừa đi đến cửa, Quan Triều Viễn quay lại đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra.
“Anh tìm gì thế?”
“Bao cao su!”
Tô Lam mắt trợn trắng nhìn lên trần nhà, đúng là ông chú nhọc lòng mà!
“Trai đơn gái chiếc cùng một phòng, lòi ra một đứa trẻ thì em nuôi cho họ à?” Quan Triều Viễn phàn nàn một tiếng rồi cầm hộp bao cao su và tuýp thuốc mỡ đi đến phòng cho khách.
Lúc này, sau khi nói ra tâm sự trong lòng, Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lê Thấm Thấm cẩn thận dè dặt tựa vào vai Mục Nhiễm Tranh, giọng nói hơi rụt rè.
“Tối nay anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”
Mục Nhiễm Tranh mím môi cười: “Vậy em hi vọng anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”
“Tất nhiên là em hi vọng… anh ngủ ở đây… nhưng chú anh với Tô Lam chắc sẽ không…”
Có thể chấp nhận họ bên nhau đã không dễ dàng gì rồi, sẽ để họ ở chung một phòng sao?
“Hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ ở đây với em.”
Lê Thấm Thấm lập tức vui như mở cờ trong bụng, Mục Nhiễm Tranh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Lê Thấm Thấm, anh đưa tay ra ôm lấy mặt cô rồi thuận thế hôn lên, Lê Thấm Thấm cũng không từ chối.
Xa nhau quá lâu, không dễ gì mới có nụ hôn này, xen lẫn với nó là những suy nghĩ miên man của họ.
Hôn một lúc, hơi thở hai người bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Thấm Thấm, chân em…” Mục Nhiễm Tranh vẫn rất tỉnh táo, anh vẫn nhớ chuyện Lê Thấm Thấm đang bị thương, nhưng nỗi nhớ tích tụ lại khiến lồng ngực anh như bốc cháy, nhất định phải dập lửa.
“Không… sao, lát nữa anh đừng đụng vào, cẩn thận một chút.”
“Được…”Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng đặt Lê Thấm Thấm xuống giường.
Lúc hai người đang hôn nhau khó mà tách ra được thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
Họ như tỉnh cơn mê, quần áo của Lê Thấm Thấm đã cởi ra một nửa, cô hoảng hốt lo sợ nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Làm… làm thế nào bây giờ?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy chăn đắp lên người Lê Thấm Thấm: “Mau nằm xuống!”
Lê Thấm Thấm lập tức ngoan ngoãn lấy chăn trùm lên mặt mình.
“Đến đây!” Mục Nhiễm Tranh đáp lại một tiếng, mặc quần áo của mình vào rồi vội đi đến cửa.
Mở cửa ra, thấy Quan Triều Viễn vẫn giống như thấy kẻ địch mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.