Chương trước
Chương sau

Chương 1430
“Hiểu nhầm? Hóa ra cái chết của Kiêm Mặc là hiểu nhầm à. Vậy lần tới tôi và Tô Lam đi đốt vàng cho cậu ấy thì sẽ nói cho cậu ấy biết rằng cái chết của cậu ấy chỉ là một sự hiểu nhầm thôi nhé.”
Vẻ mặt của Tô Khôn lập tức trở nên khó coi: “Kiêm Mặc đã qua đời rồi thì đừng có đi làm phiền nó nữa, người sống thì nên sống tốt hơn chứ?”
“Ừ cậu ấy qua đời thật rồi. Nhưng mấy người đã bao giờ đến thăm mộ cậu ấy chưa? À, tôi quên mất, ông đã nói là cậu ấy chưa kết hôn thì không được chôn ở phần mộ tổ tiên của nhà họ Tô, chắc là bây giờ ông còn chẳng biết mộ của cậu ấy ở đâu nhỉ?”
Khóe miệng của Tô Khôn giật nhẹ, vẻ mặt ông ta lại càng trở nên khó coi hơn.
“Con rể, chuyện này là do bố và sai rồi, bố và nhất định sẽ về đốt thêm vàng mã cho Kiêm Mặc.”
“Đúng đấy, trước kia là do bố và dì không hiểu chuyện! Mọi chuyện đều là lỗi của bố và dì, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà.” Vương Vãn Hương cũng sốt ruột nói đỡ cho Tô Khôn.
Bà ta không nói câu nào thì thôi, mà vừa lên tiếng thì Quan Triều Viễn đã quay sang nhìn bà ta.
“Người một nhà? Người một nhà cũng hay thật đấy! Hai đứa con của bà thì ăn ngon mặc đẹp, dùng đồ tốt, còn Tô Lam và Kiêm Mặc thì lại chẳng có thời gian ăn cơm cho tử tế, thậm chí còn thường xuyên bị đánh đập, như vậy mà bà còn gọi là người một nhà à?”
Cuối cùng thì cũng đến ngày Quan Triều Viễn có thể tính sổ với hai người này rồi.
“Ấy… con rể, tất cả đều là lỗi của dì, là do dì không tốt! Dì xin lỗi Tô Lam!”
Vương Vãn Hương cũng quyết định liều cái thân già này rồi.
“Tô Lam là cái tên mà bà được phép gọi à? Ông ta gọi Tô Lam là vì ít ra ông ta là bố ruột của cô ấy, đây là sự thật mà tôi không thể thay đổi được, nhưng còn bà ấy hả? Bà là cái quái gì mà dám gọi thẳng tên vợ tôi hả?”
Quan Triều Viễn trừng mắt lên, Vương Vãn Hương sợ đến mức nhũn cả chân ra.
“Vâng, tôi xin lỗi Mợ Quan! Tôi có lỗi với Mợ Quan! Tôi là kẻ vô liêm sỉ, tôi không xứng đáng để được là người ạ! Cầu xin Mợ Quan hãy tha thứ cho tôi!”
Vương Vãn Hương vừa nói vừa tát vào mặt mình hai cái.
Tô Khôn đứng bên cạnh thở dài với vẻ tuyệt vọng.
“Này, tôi hỏi bà, từ nhỏ đến lớn bà đã đánh Tô Lam bao nhiêu lần vậy?”
Quan Triều Viễn ra vẻ hứng thú hỏi.
“Tôi… khi đó tôi còn trẻ nên bốc đồng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi Mợ Quan!” Vương Vãn Hương lại tự tát mình hai cái.
“Nói một câu tuổi trẻ bốc đồng là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện à? Mấy người là doanh nhân, tôi cũng là doanh nhân, mà thường thì những doanh nhân như chúng ta thì luôn chú ý đến sự công bằng trong giao dịch.”
Quan Triều Viễn dựa lưng vào ghế sofa, ra vẻ đắc ý.
“Thế này đi, bà cứ tùy ý nói ra một con số đi. Bà nói xem bà đã đánh cô ấy bao nhiêu lần rồi nào?”
Lúc này Vương Vãn Hương lại càng cảm thấy khó xử hơn, sao bà ta có thể nhớ rõ được chuyện này chứ?”
“Nói đi! Nói nhiều hay ít gì thì tôi cũng sẽ không trách bà đâu. Tôi chỉ muốn nghe một con số thôi!”
“Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa!”
“Thời gian qua lâu hay vì đã đánh quá nhiều?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.