Chương trước
Chương sau

Chương 1160
“Em có cần chuẩn bị thêm đồ đạc gì không?”
Tô Lam là một người làm chuyện gì cũng đều muốn chuẩn bị tốt.
“Không cần, thực sự không cần! Anh đã nói với em rồi, đồ đạc đã được chuyển đi rồi.”
Tô Lam nhíu mày, trên mặt mang vẻ nghi ngờ, “Nhưng em không tin được anh.”
“Anh không đáng để em tin như vậy ư?”
“Một người không rành về sinh hoạt như anh, liệu hành lý mà anh chuẩn bị có thể mang đi du lịch được không? Hình như mỗi lần anh đi công tác thì em đều giúp anh chuẩn bị hành lý nhỉ? Anh có biết phải mang theo gì không? Có biết phải mang theo bao nhiêu đồ không?”
Tô Lam lải nhải cả một tràng, Quan Triều Viễn vội vàng ngoáy lỗ tai.
“Anh mang hết những thứ mà em nói rồi! Anh không biết chuẩn bị hành lý nhưng chắc dì Phương và Lê Hoa biết, em yên tâm, em muốn gì thì có cái đó, tin anh một lần được không?”
Tô Lam đành phải tin tưởng Quan Triều Viễn.
Buổi tối hai người ngồi trên máy bay, sau ba tiếng bay thì lại lên một chiếc tàu thủy vào lúc nửa đêm.
Có thể là do đêm qua dày vò quá lâu nên cả hai người đều có chút mệt mỏi, vừa lên thuyền đã bắt đầu nằm ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Tô Lam là người thức dậy trước, cô nhìn thấy một chú hải âu bay qua ngoài cửa sổ, lập tức trở nên phấn khích.
Cô nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, đi đến boong tàu.
Bầu trời rất quang đãng, trên bầu trời trong xanh như được gột rửa, từng đám mây trắng như được vẽ nên, có mấy chú chim hải âu đang bay lượn trên bầu trời và không ngừng kêu.
Nhân viên trên tàu đưa cho Tô Lam một chút thức ăn cho chim, Tô Lam vung thức ăn lên trời khiến chim hải âu xúm lại càng nhiều.
Quan Triều Viễn cũng đi ra, anh choàng một chiếc áo khoác lên người Tô Lam.
“Trên biển lạnh vậy mà cũng không biết mặc thêm áo!”
“Anh nhìn xem, có rất nhiều hải âu!” Tô Lam phấn khích kêu lên, dáng vẻ như thể chưa trải sự đời.
“Chỉ mấy con chim hải âu thôi mà đã khiến em phấn khích thành thế này, vậy khi đến nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật rồi, không biết em sẽ vui mừng thành thế nào nhỉ?”
“Chỗ chúng ta hưởng tuần trăng mật cũng có hải âu ư?”
“Không biết.”
Quan Triều Viễn không nói một lời nào về điểm đến của chuyến đi, Tô Lam quấn lấy anh và hỏi nhiều lần nhưng anh vẫn miệng kín như bưng, một chữ cũng không chịu nói.
“Nói hay không tùy anh, không nói thì thôi!”
Nhưng Tô Lam cũng chỉ phấn khích được một lúc mà thôi, bởi vì cô bị say sóng.
Sau khi ở trên boong tàu được một lúc, Tô Lam đã cảm thấy dường như cơ thể không chịu sự khống chế của mình, dạ dày cuồn cuộn, cô bắt đầu nôn.
Tô Lam chưa từng đi tàu thủy nên việc say sóng là điều khó tránh khỏi, nhưng điều này lại khiến Quan Triều Viễn rất đau lòng.
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, Quan Triều Viễn không cho Tô Lam lên boong tàu mà cứ bắt cô nằm trong khoang.
Đối với phong cảnh trên biển, mặc dù rất thích nhưng Tô Lam cũng đành phải từ bỏ, bởi vì cô thực sự rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.