Chương trước
Chương sau


Chương 4216

Anh ta nghiến chặt răng nhìn Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, anh gan thật đấy! Có phải anh muốn dọa chết chúng tôi không?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn tái xanh, anh ngẩng đầu lên nhìn Thomas: “Các người là do anh ta sai đến, đúng không?”

Vừa rồi khi nghe thấy Thomas nói toi rồi Quan Triều Viễn đã kịp phản ứng.

Anh không hề hối hận cũng không phải sự xúc động nhất thời.

Nếu như nói trong hai đứa trẻ chỉ có thể chọn một đứa thật thì anh bằng lòng lấy mạng của mình ra đổi.

“Được rồi, nếu như mọi người đã hiểu rõ rồi vậy thì cũng không cần nói nhiều nữa. Anh nhất định phải kiên trì đấy nếu không tôi sẽ không biết phải ăn nói thế nào đâu!”

Thomas cắn chặt răng gần như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Nhưng trời không theo lòng người, gió càng ngày càng lớn, cơn mưa nhỏ cũng trở nên ngày càng to. Làm cho bên vách núi càng thêm trơn trượt, bởi vì mưa tuyết bao phủ ngấm vào mà bùn đất bắt đầu lỏng đi.

Hai vệ sĩ nằm bò bên vách núi cắn chặt răng: “Thomas, các người giữ chặt vào, hai người chúng tôi nghĩ cách kéo các người lên một lần luôn, hai người các người không cần biết như thế nào cũng nhất định không được buông tay!”

Thomas không có cách nào quay đầu lại chỉ có thể khó khăn hít một hơi: “Biết rồi!”

Hai vệ sĩ đang túm lấy Thomas giâm lên tảng đá bên cạnh chuẩn bị ra Sức.

Bồng nhiên tảng đá dưới chân lung lay làm xuất hiện một vết nứt.

Chỉ nghe thấy “răng rắc” một tiếng, thì ra tảng đá đó vấn luôn tản ra nhưng vì bay giờ bị băng tuyết đông cứng lại mà thôi.

Bây giờ họ dùng sức quá mạnh đã đạp kẽ hở nhỏ của băng tuyết ra.

Lần này không những không kéo được Quan Triều Viễn và Thomas lên mà ngược lại còn còn khiến cho bản thân mình tụt xuống thấp hơn.

“Không cần!”

Tô Lam nhìn thế này mà chân mềm nhữn, quỳ thẳng xuống đất, tiếng khóc xé lòng.

Thomas chỉ thấy vớ chân của mình lỏng ra, giây tiếp theo cả người bắt đầu rơi xuống nhanh chóng.

“Fuckl”

Anh ta tức giận mắng một tiếng, trong đầu trống rỗng.

Mẹ nó sớm biết như vậy đã không nhận công việc này rồi, nếu không hôm nay cũng không cần phải chết một cách uất ức như vậy.

Anh ta là lính đánh thuê quốc tế đẳng cấp hàng đầu đó!

Anh không chết trên chiến trường, không chết trong quá trình làm nhiệm vụ, thế mà lại ngã chết trong khe núi này sao?

Làm sao mà anh ta có thể nghĩ thông được!

Mẹ nó như vậy cũng uất ức quá đi!

Ngay khi Thomas cho rằng lần này mình chắc chắn sẽ chết mà không còn nghỉ ngờ gì nữa thì tốc độ rơi xuống của cơ thể anh ta đột nhiên dừng lại.

Thậm chí anh ta còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, cả người anh ta bắt đầu được kéo lên một cách khó khăn.

Lúc này, chút sức lực cuối cùng của anh ta cũng dùng để kéo giữ Quan Triều Viễn rồi không có cách nào ngoảnh đầu nhìn.

Mãi cho đến khi anh ta bị cưỡng chế kéo lên vách núi, giây tiếp theo, vớ chân lỏng ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.